Ngân Lang buông màn cầm món đồ chơi xoay người lên ngựa, một tay ôm Tiểu Dương, một tay lôi kéo dây cương, Bạch Ngọc Phong ở một bên nhìn mà buồn cười, muốn cười lại cảm thấy thất lễ.
Ngân Lang cũng cảm thấy rất không được tự nhiên, ôm một hồi sẽ đổi tư thế khác, dùng tay cầm, dùng cánh tay kẹp, lấy tay vịn trên lưng ngựa, nói chung để ở đâu đều vướng víu.
Bạch Ngọc Phong đi lên cười khúc khích sắc mặt vặn vẹo nói.
“ Huynh đệ nếu không ta giúp ngươi ôm một chút?”
“ Không cần, giao cho người khác Cao Dương sẽ lo lắng.”
Ngân Lang trở lại bên cạnh xe, nói với Cao Dương bên trong xe.
“ Dương Dương có muốn ôm Tiểu Dương lại không?”
Cao Dương bò ra xe ngựa tiếp nhận món đồ chơi. Nhưng ngồi bất động ở đầu xe.
“ Ca ca ta có thể ngồi trở lại đại mã.”
Tiểu tử này ở trong xe ngồi chán rồi muốn lên ngựa.
Ngân Lang khom lưng ôm hắn đặt ở trước người.
Cao Dương ngẩng đầu hỏi.
“ Ca ca Tiểu Dương có ngoan không?”
Ngân Lang còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào. Bạch Ngọc Phong ở bên cạnh nói.
“ Tiểu Dương của ngươi rất ngoan, ngoan đến nỗi ca ca ngươi không biết đem nó đặt ở đâu cho được.”
Lời nói có ý khác trẻ con nghe không hiểu, chỉ biết là Tiểu Dương của mình ngoan là tốt rồi, Cao Dương sờ sờ đầu Tiểu Dương, đem thân thể nhích về phía sau dựa vào lòng Ngân Lang.
Đoàn người đi tới khách điếm phía trước trọ, hai nữ quyến tiếp nhận công việc uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-lang-cao-duong/97627/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.