Ấy có thật là luật nhân quả…?
*
Vừa về đến nhà, Lucas đã chạy ào ra, ôm chầm lấy Eugene trong sự ngỡ ngàng của chính cậu ta. Lucas cứ liên tục sụt sịt mũi, cắm đầu vào bờ vai Eugene. “Huhu…Eugene…Anh biết gì chưa?”- Lucas cất tiếng, giọng nói cậu nhão nhẹt nhưng vẫn mang vẻ nghiêm trọng, rồi cậu ta ngước nhìn anh trai mình, môi bĩu lại, đôi mắt đầy đáng thương.
Eugene thì lại cười tươi vì sự nhí nhảnh của Lucas. “Sao thế?”- cậu dịu dàng đáp.
“Mẹ anh về rồi đấy, anh sắp phải đi rồi, huhuu…”- Lucas liên tiếp rên rỉ buồn bã; nắm lấy đôi tay của Eugene.
Cậu cười tươi, đôi mắt lộ rõ vẻ háo hức. Lòng cậu trai trẻ vì sao vui thế không biết? Chắc chắn là vì sắp được gặp lại mẹ mình sau khoảng thời gian dai dẳng xa cách. Đã bao năm rồi cậu chưa một lần trông thấy bà ấy. Trong trí nhớ mơ màng của cậu, bà ấy mang mái tóc nâu sẫm, sóng mũi cao, đôi môi mỏng và gương mặt trắng trẻo xinh đẹp. Có lẽ ngoại hình điển trai của cậu hiện giờ đây cũng là được thừa hưởng từ mẹ cả. Không biết sau một quãng thời gian dài như thế mẹ có thay đổi gì không? Nhưng dù sao thì đó vẫn là mẹ, là người mẹ dịu dàng ngày nào nhỉ?
“Mẹ anh đâu rồi?”- Eugene cất tiếng hỏi, giọng nói nhẹ tênh.
“Bà ấy ra ngoài cùng bà ngoại rồi, lâu quá mọi người mới gặp nhau mà.”- Lucas vui vẻ đáp.
Eugene liền nở nụ cười tươi. “Anh vui lắm Lucas à.”- cậu bất giác thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-lan-em-yeu-anh/2741029/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.