Bảo thạch là bảo bối sáng nhất! Chính miệng Thất ca đã nói như vậy.
Đôi khi nàng có thể nhìn thấy vẻ người lớn chững chạc trong đôi mắt nó, điều này khiến Vương Nhu Hoa không nén được thầm tự hào. Có con cái nhà ai thông minh lanh lợi như con mình cơ chứ?
Nếu như Lục công nhà mình thoát được kiếp nạn này, người ắt hẳn sẽ yêu thích Tâm Nguyên lắm đây! Lão nhân gia thường nói rằng con cái Thiết gia rất khỏe mạnh, làm thợ rèn chắc chắn sẽ là một tay thợ khéo nhưng không hề thông minh. Bây giờ ra một thằng Tâm Nguyên rồi, lão nhân gia người chắc đã hài lòng lắm nhỉ?
Nàng quay đầu nhìn biển nước sau lưng, cửa tiệm Thiết gia nào còn thấy bóng dáng nữa đâu!
Vương Nhu Hoa vội gạt giọt lệ khẽ lăn nơi khóe mắt, lại chiếc dù rách xuống bồn tắm, đu theo nó trôi đến nơi đất lành dành cho hai mẹ con bà.
Mưa cũng đã ngừng rơi, bồn tắm cũng không chòng chành nữa. Vương Nhu Hoa khẽ dụi đôi mắt đã sụp mí, cố sức nhìn quanh để chúng không díu lại vì buồn ngủ.
Nếu không phải con mình ngưng khóc thì có lẽ nàng đã không còn giữ tỉnh táo được nữa.
Thấy con mình đã nín khóc, Vương Nhu Hoa mới giật mình phát hiện, thì ra bồn tắm đã mang hai mẹ con mình trôi đến dưới chân tường thành Đông Kinh rồi.
Quan binh đứng trên tường thành dường như đã thấy hai mẹ con nàng, họ liền thả xuống một chiếc giỏ trúc được buộc vào một sợi dây to, hét to bảo nàng nhanh bò vào.
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ho/34978/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.