Chương trước
Chương sau
Thiết Tâm Nguyên đến bây giờ đều là một nhà âm mưu. Cũng bởi vì có kinh nghiệm làm nhà âm mưu nên hắn nhìn mọi chuyện so đều đen tối hơn người khác nhiều lắm. Người bình thường nhìn việc thì nhìn thấy đạo lý, người thông minh nhìn thì nhìn thấy hơn thiệt, còn nhà âm mưu nhìn sự việc thì thấy chính là căn nguyên phát sinh của nó.

Tây Thủy Môn là khu tập trung của dân nghèo, giá đất trông thì rẻ đấy nhưng các loại thuế phí thì lại đắt đỏ vô cùng.
Là người đời sau, Thiết Tâm Nguyên biết chuyện thành lập một cộng đồng sang chảnh là chuyện không phải một sớm một chiều. Khái niệm này là vô hình, chỉ đang ở trong đầu của hắn, sớm muộn cũng sẽ thành sự thật. Nếu như không thành thì ý tưởng đó chẳng đáng giá một đồng.
Chuyện xây dựng cao lâu thật ra cũng chính là một ý tưởng, hoàn cảnh sẽ là thứ cuối cùng quyết định xem đầu tư vào đó là sẽ thành công hay thất bại.
Trước mắt là Thiết Tâm Nguyên chưa thấy ý tưởng này làm sao có thể trở thành hiện thực. Như vậy thì tại sao những người ấy lại đi xây cái cao lâu này?
Thiết Tâm Nguyên chẳng hề nghi ngờ trí thông minh của các bậc tinh anh của Đại Tống chút nào. Cho dù là hắn chính là một u hồn đến từ nghìn năm sau nhưng cũng chẳng dám xem thường ai ở thời đại này cả.
Hắn thậm chí cho rằng, hàng ngàn năm nay, trí tuệ của người Trung Quốc chẳng hề mảy may biến hóa tí nào. Trí thông minh của người Tống so với đời sau chẳng khác nhau bao nhiêu cả.
Nên từ đó về sau, cuộc sống của Thiết Tâm Nguyên liền vô cùng bận rộn. Đi học ở chỗ Quách tiên sinh là nhất định rồi, sau khi tan học hắn liền nhanh chân chạy tới khu vườn hoang trông chừng đám nhóc đó.
Dương Hoài Ngọc trở nên vô cùng nhếch nhác, râu mọc dài cả tấc, bộ võ phục sạch sẽ nay đã rách bươm, những đường vá chằng vá đụp hiện rõ mồn một, đó là do mấy cô nhóc may cho hắn.
Tiểu Xảo Nhi đã bắt đầu cầm đao, nó thật sự là đã cầm đao, lão binh què chính tay buộc đao vào tay nó. Cho nên bất luận là khi thay đồ hay ăn cơm, trong tay nó đều phải cầm một thanh trường đao.
Bọn Tiểu Phúc Nhi vẫn cầm dao bổ củi. Độ khó lần này rất cao, bọn chúng cần phải đứng lên súc gỗ rồi bổ thanh gỗ ở trên cao. Nghe lão binh nói rằng cọc cao nhất phải tới cả bốn thước nha.
Đồng Tử cũng mất đi sự hoạt bát của mình. Trừ lúc ăn còn có chút xíu tinh thần ra thì thời gian còn lại nó đều nằm dí trên manh chiếu rách ngẩn người ngắm trời xanh.
Còn lão Đồng Bản mấy ngày qua cũng chẳng làm việc nữa. Y tự giam mình trong phòng ròng rã hai ngày, sau đó liền chạy đi uống rượu. Tối hôm qua hai mẹ con Vương Nhu Hoa trên đường trở về nhà đã thấy lão Đồng Bản chính là ôm vò rượu gục trước cửa nhà ngáy như sấm đấy .
Thiết Tâm Nguyên tiến tới bên cạnh Đồng Tử hỏi:
- Ngươi muốn về nhà không?
Mặt Đồng Tử đỏ rực, đáp:
- Ta bị cha ta đuổi đi rồi. Ta cũng nói với ông là sẽ không về rồi!
Thiết Tâm Nguyên cười đáp:
- Có chí khí, có thể diện là tốt. Nhưng phải xem có ai mới được nha. Trước vài người mà thể hiện chí khí, moi cái thể diện ra thì buồn cười lắm!
- Ví dụ nhá! Trước mặt mẹ thì ta là một tên tiểu vô lại, tiểu lưu manh. Lúc sáng thề thốt là sẽ chẳng thèm nhìn mẫu thân nhưng tới xế chiều thì lại cười cười nói nói tựa như sáng mình vừa mới đánh rắm vậy.
- Ý của ngươi là ta cũng nên giống ngươi xem mấy câu cha ta nói là nhảm nhí thúi hoắc sao?
Thiết Tâm Nguyên cười đáp:
- Ngươi không coi là nói nhảm thối hoắc thì làm sao đây? Về đi, tối qua phụ thân ngươi say rượu ngủ trước hiên nhà đó, đáng thương lắm!
Đồng Tử liền bật dậy, chạy hai bước đoạn quay lại nhìn Thiết Tâm Nguyên ngượng ngùng đáp:
- Hay là ngươi theo ta trở về nha!
- Sợ cha ngươi đánh ngươi à?
- Đánh ta vài cái cũng được. Mấy ngày qua ta chẳng có ở nhà, chắc một mình ông ta mệt lắm rồi.
Khi Thiết Tâm Nguyên theo chân Đồng Tử về đến nhà thì lão Đồng Bản đang ngồi trước cửa uống rượu, thấy Đồng Tử trở lại thì liền uống hai tợp rượu, rồi mắng:
- Biết về rồi sao? Hàng của Lưu gia bên kia đã trễ hai ngày rồi đó!
Đồng Tử vội vàng chạy về phía nhà in, vừa chạy vừa la làng:
- Cha đừng lo, con thức nguyên đêm làm mà, sáng sớm là có thể giao cho người ta rồi…!!!!
Khuôn mặt đen nhẻm của lão Đồng Bản giật giật hai cái, đoạn cẩn thận cất vò rượu, buộc lại cái tạp dề da đang treo trên cửa, đoạn hướng Thiết Tâm Nguyên cười nói:
- Nguyên ca nhi, chờ ta làm đợt hàng này xong thì mời ngươi ăn bánh thịt nhé!
- Được, con muốn hai cái!
- Thành giao, ta đi mua một chồng bánh về rồi chúng ta hảo hảo mở tiệc.
Nghe nhà in của Đồng Bản vang lên tiếng lách cách thì Thiết Tâm Nguyên mới trở về cửa hàng ở Tây Thủy Môn.
Chuyện ở đó giống như rất bình thường, từng xe từng xe vôi đổ vào, giống như đang dùng vôi làm thành một tầng chống nước vậy .
Hắn ngẩng đầu nhìn tòa cao lâu đang dần dần thành hình. Thiết Tâm Nguyên cho rằng tòa lầu này sớm muộn có một ngày sẽ sụp đổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.