Vương Nhu Hoa nhìn đứa con tinh quái của mình:
- Chỉ e con đã sớm biết? Bằng không tại sao lại dốc hết sức lực đi hỏi thăm chuyện của Hạ Tủng?
Thiết Tâm Nguyên mỉm cười:
- Mẫu thân có nhớ khi con khoảng ba tuổi người từng ẵm con đi ngang nhà Hạ Tủng không? Lúc ấy người khóc như mưa, mũ đầu hổ của hài nhi bị ướt nhẹp luôn.
- Sau đó con thật sự tò mò chuyện xưa của mẫu thân, nên tự mình ra bài tập. Sau đó phát hiện bản thân không thể tra ra được gì nên con định đến nhà Hạ Tủng xem thử, rốt cuộc bên trong có bao nhiêu yêu ma quỷ quái mà khiến mẫu thân rơi lệ đến như vậy?
Cuộc sống của tiểu hài hết sức nhàm chán, nên mỗi khi có thời gian Thiết Tâm Nguyên đều đi khám phá những chuyện khiến mình hứng thú. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến mẫu thân, không lý nào không tìm hiểu rõ.
Người giúp đỡ là Đồng Tử. Có điều tên này giờ đã trưởng thành, không có tiền hắn không chịu làm. Để dụ dỗ Đồng Tử đi gặp đám người mật thám trên chợ hỏi thăm chuyện Hạ Tủng, phong bao tiền mừng tuổi Thiết Tâm Nguyên đã mỏng đi phân nửa.
- Chuyện người lớn con nít xen vào làm gì, dù sao con chỉ cần biết Hạ Tủng không phải người tốt là được.
Thiết Tâm Nguyên lục lọi trong cái rương gỗ nhỏ, móc ra được quyển sổ, lật lật mấy tờ đọc dõng dạc:
- Hạ Tủng có cha là Hạ Thừa Hạo năm xưa làm Thị phụng trong nội đình. Một buổi sáng sớm mùa đông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ho/1843492/chuong-22-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.