Sau khi An Hạ chạy từ trong phòng ăn ra đón, Yến Bắc Thần cứ đứng đó nhìn cô. Anh nhìn cô không hề nhúc nhích, giống như anh đang suy nghĩ gì đó. An Hạ chờ đợi một lúc, ánh mắt thăm dò mà nhìn vào mắt anh, ánh mắt hai người chạm nhau, An Hạ nở nụ cười, Yến Bắc Thần cũng tỉnh táo lại.
"Tối nay nấu món gì vậy?” Yến Bắc Thần vừa lấy lại tinh thần xong thì hỏi cô bé giúp việc một câu.
An Hạ: Đều là món mà cậu thích ăn.
“Tôi thích ăn sao?” Yến Bắc Thần nói: “Vậy em cứ làm đại cũng được, tôi không kén ăn.”
Yến Bắc Thần vừa nói vừa đi vào cởi áo vest bên ngoài ra, An Hạ cười híp mắt nhìn anh, không hề nói lại câu gì.
-
Sau khi Yến Bắc Thần cởi áo khoác xuống, anh đi vào phòng thay đổi một bộ quần áo đơn giản, Yến Bắc Thần giống như từ một môi trường quy củ bước vào một hoàn cảnh thoải mái không gò bó, cả người anh đều cảm thấy thư thái, mềm mại, anh muốn làm gì thì làm, thoải mái đến đòi mạng.
Anh đi tới phòng ăn, An Hạ đã bày biện cơm lên hết trên bàn, Yến Bắc Thần đi qua ngồi xuống ghế trên bàn ăn. Sau khi An Hạ cầm đũa đưa cho anh thì cũng cùng ngồi xuống bàn ăn.
Từ sau khi trở lại từ Hải Thành, hai người vẫn luôn ngồi cùng bàn ăn cơm. Có điều, cô bé giúp việc vẫn rất quy củ, tuy ngồi cùng bàn ăn cơm nhưng khi cô và Yến Bắc Thần ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ha-tinh-lang/2216101/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.