Tống Vãn Chi đã muốn quên bao lâu rồi không có tận mắt thấy người này. 
Khoảng hai năm lẻ ba tháng. 
Lần cuối cùng nhìn thấy Giang Tứ là mùa hè năm ấy cô sắp kết thúc năm học lớp 10. 
Mùa hè năm đó phá lệ tới sớm, trời nắng chang chang, anh đứng trên thềm đá rất cao ở giữa quảng trường tại trường học, mắt đen nhánh lười biếng nhìn giáo viên và học sinh toàn trường. Gió nâng vạt áo của anh lên, vạt áo đồng phục bị thổi mở ra tuỳ tiện tung bay, cùng tôn lên hình dáng thon dài của anh, giống như cây cờ đang đứng thẳng tắp trên bục cao. 
Đang đứng phát biểu trên bục thì vạt áo trước bị gió thổi không ngay ngắn, người anh đã đứng không thành thật mà khóe môi còn cười hững hờ. 
Đọc xong lời hứa quyết tâm trước kỳ thi trung học phổ thông, cuối cùng là quy định về hình thức thưởng phạt cuối tháng. 
Giang Tứ sau khi lấy xong giấy khen thi đua cũng chưa đi xuống, liền lui ra phía sau hai bước đứng ở bên cạnh, đợi đến khi các học sinh lần lượt đọc xong kiểm điểm rồi đi xuống... 
Anh lần nữa tiến lên. 
Giáo viên và học sinh đều đè tiếng cười xuống nhưng vẫn không kiềm được. 
Mang theo giấy khen làm kiểm điểm, Giang Tứ có lẽ trong trường là người đứng thứ nhất từ trước tới nay. Một màn này hết lần này tới lần khác đối với hắn mà nói không có gì mới mẻ. 
"Đợi lâu quá, nên quên mất." Chàng trai gõ gõ microphone, vẻ ngoài lười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ha-roi-xuong/2645645/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.