Kẹo được Tống Vãn Chi mua khi cô đi ngang qua siêu thị của trường trước khi đến sân luyện tập. 
Có một cái túi nhỏ đựng sáu viên kẹo vỏ ngoài sáng lấp lánh, cô ngồi dưới khung bóng rổ chần chừ hồi lâu mới chọn được. Ít thì sợ không đủ, nhiều quá thì sợ khiến anh ấy chú ý, hơn nữa số 3 lại không may mắn. Giang Tứ không thích hương vị ngọt ngào, dâu tây không được, dưa Hami không được, cam cùng bạc hà tốt hơn... 
Sau khi lựa chọn xong, Tống Vãn Chi nhìn kẹo trong lòng bàn tay một hồi lâu, giống như trộm được bình đường, ngọt ngào trong lo lắng. 
Sau đó cô nghe thấy được câu nói lạnh nhạt kia từ chỗ ngoặc — 
"Tôi lại không thích kiểu chạm một cái là vỡ, có cái gì nhịn không được." 
Thế là vị ngọt khoảnh khắc ấy liền lạnh lẽo biến mất, lòng tràn đầy chua xót. 
Mặc dù đã sớm biết, nhưng chính tai nghe anh nói ra cô vẫn rất khổ sở. Trên đường trở về ký túc xá cô cố gắng quên đi, nhưng làm thế nào cũng không thể quên được – Tựa như nghe một bài hát quá nhiều lần, lại khó khăn chuyển sự chú ý qua chỗ khác, chỉ cần hơi chút thả lỏng liền sẽ bị sự phá hủy xâm chiếm, nó diễn ra như một vòng lặp bất tận trong đầu cô. 
Tống Vãn Chi cụp mắt xuống, chậm rãi đi dọc theo bóng cây trên đường lớn, trở về ký túc xá. 
Vừa bước vào, cô suýt đụng phải Vương Ý Huyên chạy ra. 
"Chi Chi sao giờ cậu mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ha-roi-xuong/2645640/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.