Chương trước
Chương sau
Kẹo được Tống Vãn Chi mua khi cô đi ngang qua siêu thị của trường trước khi đến sân luyện tập.

Có một cái túi nhỏ đựng sáu viên kẹo vỏ ngoài sáng lấp lánh, cô ngồi dưới khung bóng rổ chần chừ hồi lâu mới chọn được. Ít thì sợ không đủ, nhiều quá thì sợ khiến anh ấy chú ý, hơn nữa số 3 lại không may mắn. Giang Tứ không thích hương vị ngọt ngào, dâu tây không được, dưa Hami không được, cam cùng bạc hà tốt hơn...

Sau khi lựa chọn xong, Tống Vãn Chi nhìn kẹo trong lòng bàn tay một hồi lâu, giống như trộm được bình đường, ngọt ngào trong lo lắng.

Sau đó cô nghe thấy được câu nói lạnh nhạt kia từ chỗ ngoặc —

"Tôi lại không thích kiểu chạm một cái là vỡ, có cái gì nhịn không được."

Thế là vị ngọt khoảnh khắc ấy liền lạnh lẽo biến mất, lòng tràn đầy chua xót.

Mặc dù đã sớm biết, nhưng chính tai nghe anh nói ra cô vẫn rất khổ sở. Trên đường trở về ký túc xá cô cố gắng quên đi, nhưng làm thế nào cũng không thể quên được – Tựa như nghe một bài hát quá nhiều lần, lại khó khăn chuyển sự chú ý qua chỗ khác, chỉ cần hơi chút thả lỏng liền sẽ bị sự phá hủy xâm chiếm, nó diễn ra như một vòng lặp bất tận trong đầu cô.

Tống Vãn Chi cụp mắt xuống, chậm rãi đi dọc theo bóng cây trên đường lớn, trở về ký túc xá.

Vừa bước vào, cô suýt đụng phải Vương Ý Huyên chạy ra.

"Chi Chi sao giờ cậu mới trở về?" Vương Ý Huyên bắt lấy cổ tay cô "Chúng tớ tưởng cậu đã về trước, đến ký túc xá mới phát hiện không có ai, dọa tớ sợ quá chừng!"

Tống Vãn Chi thoáng hoàn hồn: "Tớ đi dạo dưới lầu —"

Lời còn chưa dứt, Vương Ý Huyên đột nhiên áp sát mặt cô.

Cô ấy ngửi lên hít xuống vài lần, cho đến khi Tống Vãn Chi tránh không được hai má hơi ửng đỏ, Vương Ý Huyên mới nghi hoặc lùi về phía sau: "Chi Chi, sao trên người cậu có mùi thuốc lá vậy?"

"?"

Câu nói này khiến cả Khang Tiệp đang nói chuyện điện thoại và Hình Thư đang chơi game đều hết hồn, họ đồng thời quay đầu lại.

Khang Tiệp che micro điện thoại: "Cậu ngửi lầm sao?"

"Mặc dù rất nhẹ, nhưng chắc chắn là mùi thuốc lá, nhưng cũng không phải mùi hắc ín kém chất lượng – ở nhà tôi nổi tiếng là mũi chó đấy!" Vương Ý Huyên đắc ý nói xong, khi nhận ra liền quay đầu lại kinh ngạc: "Chi Chi, cậu hút thuốc sao?"

"Không thể nào." Hình Thư lạnh lùng đưa ra kết luận của mình, sau đó quay lại tiếp tục chơi game.

Khang Tiệp cười: "Tớ càng tin chắc rằng cô ấy sẽ không bao giờ động đến thuốc lá và rượu, những thứ dành riêng cho 'học sinh hư'."



"Nhưng tớ không có khả năng ngửi sai, là mùi thuốc lá mà."

Tống Vãn Chi bị Vương Ý Huyên nhìn chằm chằm đến bất đắc dĩ, vì vậy cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc né tránh.

Đương nhiên, cô không thể trực tiếp nói bị áo khoác của Giang Tứ dính mùi, cô cụp mắt yên lặng suy nghĩ vài giây rồi nhẹ giọng đáp: "Vừa rồi tớ đi siêu thị trường học, ngoài cửa có mấy sinh viên đang hút thuốc, có thể là bị dính mùi lúc đó."

Vương Ý Huyên ngơ ngác lẩm bẩm: "Đúng là có rất nhiều người hút thuốc ở đó, nhưng mùi trên người cậu không có mùi khói như loại thuốc lá kém chất lượng..."

Tống Vãn Chi nói dối có chút bất an, đi trở về bên cạnh giường mới nhớ tới một chuyện, cô từ trong túi lấy ra bốn viên kẹo còn lại: "Tớ mua ở siêu thị, các cậu muốn ăn không?"

"Oa! Cám ơn Chi Chi!" Người ăn hàng đã bị lấy đi chút chú ý cuối cùng.

Mỗi người một viên, kẹo vừa vặn chia đủ.

Hình Thư, người không thể rút tay ra khi chơi game, đã bị Vương Ý Huyên đút một viên vào miệng. Viên của Vương Ý Huyên là vị chanh, chua đến nỗi cô ấy nhảy lên nhảy xuống ghế, bị Khang Tiệp bí mật chụp vài bức ảnh về biểu cảm dữ tợn, cả hai bắt đầu đuổi theo nhau đòi đánh. Tống Vãn Chi đứng ở bên cạnh, dựa vào thành giường yên lặng nhìn, khóe mắt không biết từ lúc nào cúi xuống.

Điểm chua chát theo viên kẹo cùng một chỗ, chậm rãi tiêu tan sạch.

Mặt trăng đang lặn và mặt trời đang mọc ngoài cửa sổ và khuôn viên yên tĩnh ban ngày đã sớm tràn ngập tiếng người.

Thứ bảy hôm nay sôi nổi lạ thường.

Trên khu vực hoạt động trung tâm và đường bên, khắp nơi có thể nhìn thấy các lều tạm thời hoặc gian hàng với các biểu ngữ đủ màu sắc sặc sỡ và đa dạng – biểu thị công khai mỗi năm một lần Hội Sinh Viên tổ chức chiêu nạp tân sinh viên và các câu lạc bộ (CLB) tuyên truyền hoạt động, từ cuối tuần này chính thức bắt đầu.

Ăn sáng chưa được bao lâu, Tống Vãn Chi đã bị Vương Ý Huyên kéo đến khu hoạt động của trường.

"Một tuần trước Khang đại mỹ nữ sớm đã bị các cành ô liu lôi kéo, Hình Thư khẳng định đi CLB thể thao điện tử, chỉ còn lại chúng ta hai đứa trẻ đáng thương không ai muốn." Vương Ý Huyên một bên bá đạo nắm lấy tay Tống Vãn Chi,một bên ôm lấy mặt khóc lóc. "Cậu cũng không thể bỏ tớ một mình nha Chi Chi."

"Ừm."

Tống Vãn Chi là người không quen nhất với kiểu cứng rắn mềm dẻo của kiểu vô lại này, không thể không gật đầu đồng ý.

Mà cô nguyên bản cũng muốn tham gia.

Có một phần lớn các hoạt động thực tế trong đánh giá năm học của Đại học S, vì vậy ngoài kết quả học tập, việc tham gia các tổ chức sinh viên và các cuộc thi khác nhau là một phần không thể thiếu khi cô muốn có được một bảng thành tích tốt nghiệp đủ đẹp.

"Chi Chi, cậu muốn đăng kí cái nào?"

"Tớ muốn vào Hội Sinh Viên." Tống Vãn Chi suy nghĩ một lúc "Ban học tập hoặc ban tuyên truyền."

"Hội Sinh Viên? Đây chính là nơi khó vào nhất" Vương Ý Huyên buồn bã nhếch miệng "Tớ còn nghĩ ở cùng cậu một chỗ, lần này hơn phân nửa là không được rồi."

Tống Vãn Chi do dự: "Danh ngạch rất ít sao?"

"Hội Sinh Viên đã có nhiều danh nghạch nhất trong số các tổ chức sinh viên trong những năm qua, nhưng lại có rất nhiều sự cạnh tranh. Đặc biệt là từ khi đàn anh tai họa nào đó đã trở thành gương mặt đại diện của hội sinh viên trong hai năm qua..." Vương Ý Huyên chớp mắt và nhìn Tống Vãn Chi với ánh mắt "cậu hiểu mà".

Tống Vãn Chi hơi khựng lại, ánh mắt hơi trầm xuống.

Ngay cả khi cô có thể tìm hàng ngàn lý do để mình tham gia Hội Sinh Viên, cô cũng không thể phủ nhận rằng một trong số đó nhất định là Giang Tứ.

Ở một góc mà anh không thể nhìn thấy cô, cô không khỏi muốn gần anh hơn, gặp gỡ những người anh đã từng gặp, đi trên con đường anh đã đi, ngắm nhìn phong cảnh anh đã từng thấy.

Đó là điều mà cô vĩnh viễn không muốn có người biết, bí mật của mình cô.

"... Chết tiệt " Vương Ý Huyên, người đang nắm lấy cánh tay của Tống Vãn Chi, đột nhiên dừng lại trợn mắt há mồn nhìn về phía trước "Hội Sinh Viên vì để tuyển được người mới, thậm chí ngay cả loại thủ đoạn này cũng xuất ra?"



Tống Vãn Chi nghe được khẽ giật mình, ngước mắt nhìn lại: "Thủ đoạn gì..."

Không cần hỏi lại, nhìn thoáng qua là rõ ràng.

Ngày nạp mới được Hội Sinh Viên trường phụ trách tổ chức và rất khó để sắp xếp các gian hàng tuyên truyền theo chất lượng của chúng, Hội Sinh Viên của trường đã làm gương và chọn mặt kín đáo nhất của quảng trường.

Hết lần này tới lần khác chỉ là một góc như vậy, một chiếc bàn dài với mấy chồng đơn đăng ký, trước bàn xếp hàng dài, uốn lượn như rồng.

Mà cảnh tượng này phần lớn là do một người —

Phía sau chiếc bàn dài có mấy chiếc ghế gỗ lưng cao, ở giữa có một người ngồi. Đôi chân thon dài đang lười biếng giẫm lên xà ngang dưới gầm bàn, nửa người dựa vào lưng ghế, mặt hơi nghiêng sang bên cạnh nói chuyện với cán bộ Hội Sinh Viên.

Ánh nắng bên lều hơi mờ chiếu đến mái tóc đầu đinh đen nhánh hơi dài một chút của anh, vài sợi lòa xòa trước trán, đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt cũng giảm đi mấy phần sắc bén. Mà người kia nước da rất trắng, giống như ngọc lạnh dưới ánh sáng, vì vậy quần thâm dưới mắt như thiếu ngủ càng thêm lộ rõ, làm cho phần lớn khí tức hung hãn cũng đã phai nhạt, tăng thêm một chút lười biếng buồn ngủ lại gợi cảm.

Tống Vãn Chi nhìn có chút thất thần.

Ở bên cạnh gian hàng nơi hai cô dừng lại, hai vị đàn anh đàn chị phụ trách thu nhận tân sinh viên cũng đang cảm khái nhìn về phía đó.

"Ngay cả Giang Tứ, người chưa tỉnh ngủ, đã hy sinh vũ khí giết người cấp độ này - Lúc đầu một bức ảnh buồn ngủ của anh ấy trong một cuộc họp đã giết trên khắp các diễn đàn của trường đại học ở thành phố P. Hội Sinh Viên năm nay dự định đuổi tận giết tuyệt ư?" Đàn chị thở dài.

"Tớ vừa trông thấy đàn em mà tớ thích vừa đi qua đó." Đàn anh cũng thở dài "Cậu nói tớ có thể xin chủ tịch câu lạc bộ từ chức, đến gia nhập Hội Sinh Viên không?"

"Tớ đã cố gắng không đi xin đơn đăng ký rồi, cậu đừng mơ nữa."

"..."

Đi ngang qua cảnh đàn anh đàn chị nội chiến, Tống Vãn Chi bị Vương Ý Huyên kéo ra cuối hàng.

"Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian xếp hàng." Vương Ý Huyên sợ hãi nhìn về phía trước "Nhìn tư thế này, tớ sợ rằng Hội Sinh Viên năm nay sẽ không có đủ các đơn đăng ký và sẽ trở thành một phiên bản giới hạn."

Tống Vãn Chi lông mày mảnh khảnh nhẹ cong, con ngươi màu trà nhàn nhạt cười: "Sẽ không."

"Điều đó thật khó nói. Chi Chi, cậu không phải người ở thành phố P, cậu cũng không biết Giang Tứ nổi tiếng thế nào trong các trường trung học và đại học ở thành phố P." Vương Ý Huyên bĩu môi "Lấy trường trung học của tớ làm ví dụ, câu châm ngôn phổ biến nhất giữa các nữ sinh lớp mười hai, cậu biết là gì không? "

Tống Vãn Chi khẽ lắc đầu.

Vương Ý Huyên do dự một chút, sau đó lại gần nói: "Đại học S và Giang Tứ nhất định phải lên một cái."

"?"

Tống Vãn Chi sững sờ trong vài giây trước khi cô chợt nhận ra.

Làn da trắng như tuyết của cô lúc đầu được phủ một lớp phấn nhẹ, sau đó từ từ chuyển sang màu đỏ, một màu không thể chê vào đâu được, thậm chí còn có một chút xâm nhiễm vào vành tai trắng nõn non nớt.

Vương Ý Huyên hết sức vui mừng khi phát hiện: "Cậu cũng quá đơn thuần rồi Chi Chi? Chẳng lẽ thời cấp ba, cậu chưa từng nghe thấy mấy đứa con trai ngu ngốc trong lớp nói bậy?"

Tống Vãn Chi xấu hổ lắc đầu.

Thời cấp ba, quỹ đạo cuộc sống của cô chỉ có hai điểm là trường học và nhà, ngoại trừ bí mật là Giang Tứ, cô chưa bao giờ chú ý đến cái khác ngoài việc học, tự nhiên cô cũng không có bạn bè gì. Đừng nói có thể cùng nam sinh đùa giỡn, nữ sinh cô còn không quen thuộc, gần đây cô mới bắt đầu chậm rãi thích ứng với những trò đùa và thân thiết thường ngày của các bạn cùng trang lứa.

Quá trình rõ ràng có chút khó khăn.

Xếp hàng tuy dài, nhưng rốt cuộc chỉ là xin mẫu đơn đăng ký, tốc độ cực nhanh như dây chuyển sản xuất vậy.

Trong nháy mắt, Tống Vãn Chi và Vương Ý Huyên đã gần đến trước bàn tuyên truyền.



Khi còn lại bảy tám người, Vương Ý Huyên liếc trộm Tống Vãn Chi: "Chi Chi, mặt cậu không còn đỏ nữa chứ?"

"Ừm."

"Tớ phát hiện chân đàn anh Giang Tứ thật dài nha."

"?"

Tống Vãn Chi vô ý thức nhìn theo ánh mắt của Vương Ý Huyên, nhìn chéo về phía trước dưới bàn tuyên truyền.

Đôi chân dài của người kia cong lại, chậm rãi vắt chân trên xà ngang. Chân xác thực dài, cho nên đầu gối so mặt ghế còn muốn cao hơn chút, chân dài cùng eo kéo căng thành một góc nhọn, gập thành một vòng cung sắc bén thẳng tấp.

Khoảnh khắc Tống Vãn Chi nhìn qua, liền mơ hồ ý thức được phía trước là cái hố mà Vương Ý Huyên đào cho cô.

Cô vội quay đi nhưng đã quá muộn —

Vương Ý Huyên đã ghé sát vào tai cô xấu xa nói: "Ôi, chân dài như vậy, cậu nghĩ có bao nhiêu người muốn ngồi lên chân anh ấy trượt như trượt cầu trượt nhỉ?"

"...!"

Tống Vãn Chi lông mi khẽ động.

Giống như là đầu cành anh đào bị ánh nắng nhiễm sắc, hơi gò má hồng đầy tuyết.

Dù đã đoán trước được nhưng Vương Ý Huyên vẫn không nhịn được cười khúc khích: "Chi Chi, cậu cũng thật hài hước? Ở thế kỷ 21 sao lại có một cô gái như cậu bị trêu chọc đến đỏ mặt chứ!"

Tống Vãn Chi muốn phản bác nhưng đội ngũ lúc này đã đến lượt cô.

"Cám ơn đàn anh!"

Nữ sinh trước mặt quay người miễn cưỡng bước đi. Bên kia chiếc bàn gỗ dài, người kia tựa lưng vào ghế, thản nhiên ngước đôi mắt đen láy lên, ngay lúc này bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của cô.

Phía trước sau cái bàn đồng thời dừng lại.

Ngay cả những đốt ngón tay mà người kia gõ vào cạnh bàn cũng dừng lại ở nhịp cuối cùng.

Một hai giây sau, đối mặt với ánh sáng và cô gái có đường nét mảnh khảnh được ánh sáng chiếu vào, Giang Tứ hơi híp mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.