Chương trước
Chương sau
Cuộc phỏng vấn căng thẳng đòi hỏi người được phỏng vấn phải vào địa điểm một mình.

Vì vậy, Tống Vãn Chi mặc dù nằm trong danh sách đợt đầu tiên, nhưng lại là người cuối cùng, phải đợi bốn người trước kết thúc mới có thể vào. Trong bốn người đầu tiên có hai nam hai nữ, lúc đi ra sắc mặt cũng không quá tốt, đến khi nữ sinh cuối cùng đi ra, dứt khoát vừa đi vừa lau nước mắt.

Tống Vãn Chi có chút kinh ngạc.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, cửa lớp đã mở ra, cán sự năm hai thò đầu ra mời cô vào phỏng vấn.

Lớp học vẫn là lớp học cũ, nhưng lần này có một chiếc ghế trống ở khoảng gạch trống trước bục giảng.

Hầu hết các vị đàn anh đàn chị ngồi ở một hàng phía trước vẫn đang nhỏ giọng thảo luận, chỉ có một người ở bên cạnh nói: "Mời ngồi."

"......"

Tống Vãn Chi gật đầu và đi đến chiếc ghế.

Có cả một hàng "người phỏng vấn" theo hướng này. Khác hoàn toàn với không khí thoải mái thậm chí còn đùa giỡn ở vòng thứ nhất, không khí lớp học ở vòng thứ hai dường như nghiêm túc đến ngột ngạt.

Vị trí "đối diện căng thẳng" hết sức chính xác.

Mà Tống Vãn Chi mặc dù không cố ý muốn chú ý tới, nhưng ánh mắt của cô vẫn như ống ngắm, không tự chủ được khóa chặt vị trí Giang Tứ. ——

Ở giữa toàn bộ hàng đầu tiên, cũng chính là đối diện với ghế của cô.

Giang Tứ vốn là dựa vào chỗ ngồi, rũ mi mắt nhìn tờ đơn trong tay, tựa hồ đang lắng nghe cán bộ cùng cán bộ trao đổi ý kiến, chỉ thỉnh thoảng mới tùy tiện chen vào một câu, mặt mày cảm xúc buông lỏng đến lười biếng.

Cho đến khi dưới mi mắt, một chiếc váy trắng bước vào.

Tờ đơn trong tay Giang Tứ đột nhiên dừng lại.

Mấy giây sau, từ tiêu đề của bảng biểu, lộ ra bóng dáng một cô gái cách mặt bàn chừng hai mét dừng lại.

Giang Tứ chậm rãi co chặt mí mắt, đôi mắt đen buồn ngủ lùi dần, anh đặt tờ đơn xuống nắm chặt ngón tay, nhìn chằm chằm cô gái không chớp mắt.

Nhìn cô nghiêng người, nhẹ vuốt váy, lẳng lặng ngồi xuống, sau đó ngước mắt lên.

Vòng sáng phản chiếu trong đôi đồng tử màu nâu dường như khẽ lắc lư, như bị ánh mắt của anh làm cho kinh ngạc, cô gái chỉ dừng lại một chút, rồi lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

Mười ngón tay khớp nối khéo léo của Giang Tứ hơi duỗi ra, rồi lại chậm rãi siết chặt chúng lại với nhau.

Các khớp ngón tay của anh trở nên trắng bệch vì sự kiềm chế.

Nguyên Hạo thực sự nhìn không được, thừa dịp hắn nghiêng người cảnh cáo: "Đừng vì tư lợi của cậu mà bắt tớ lách luật."

"......"

Giang Tứ không nói chuyện, đôi mắt đen láy kia vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng yếu ớt của cô gái.

Cho đến khi cô hơi cau mày, cô không thể không thu người lại vào ghế một cách phòng thủ.

Giang Tứ cụp mắt cười: "Được."

Anh nới lỏng những ngón tay đang nắm chặt, ngả người vào ghế, ngước đôi mắt đen láy lên để tiêu tan cảm giác áp bức, lười biếng nhìn váy cô gái, chậm rãi nói: "Địa bàn của cậu, cậu nói chuyện."

Nguyên Hạo: "......"

Vậy ánh mắt cậu có dám hay không khiêm tốn một chút không quá lẳng lơ không?

Nguyên Hạo giận mà không dám nói gì quay trở lại, ho nhẹ một tiếng rồi ra hiệu cho người phỏng vấn bắt đầu.

Phỏng vấn căng thẳng bình thường chính là liên tục đặt câu hỏi, dần dần tiếp cận ranh giới cuối cùng sự căng thẳng của người phỏng vấn, nếu như đối phương trả lời tự nhiên, vậy liền đổi một cái phương hướng khác tiếp tục xâmnhập vào —— Khi nào người được hỏi không còn gì để nói hoặc là cảm xúc suy sụp thì coi như kết thúc.



Tống Vãn Chi bề ngoài có vẻ trầm lặng ngoan ngoãn, đàn em trước vừa bị hỏi đã khóc nên các cán sự, đồng chí của Ban Tuyên Truyền lúc đầu sẽ không hỏi những câu mang tính áp bức.

Cho đến khi họ phát hiện ra rằng một nửa thời gian phỏng vấn năm phút của mỗi người phỏng vấn đã trôi qua và cô gái ngồi trên chiếc ghế ở giữa không gian rộng rãi đã không thay đổi nhiều về tư thế, thái độ hay giọng nói kể từ khi cô đến.

Họ thậm chí còn chưa đến gần nói chi đến việc đạt đến điểm phá vỡ tâm lý của cô ấy.

Ba vị Trưởng Ban và Phó Trưởng Ban trao đổi ánh mắt.

Đinh Vũ Kiều là người đầu tiên nói: "Em có thể cho chị biết, kể từ ba tuần đầu tiên đến trường, những phần chính sinh hoạt trong khuôn viên trường của em là gì?"

Tống Vãn Chi hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột này, nhưng cô cũng thành thật trả lời: "Trừ giờ lên lớp, hầu hết thời gian em đều ở trong thư viện."

"Vậy em thường đi tòa nhà nào? Tầng mấy? Khu vực nào?"

"Tòa nhà phía Bắc, tầng một hoặc tầng ba, khu vực hướng Nam."

Thấy câu trả lời bình tĩnh trôi chảy của cô, Đinh Vũ Kiều hơi vươn người: "Em đến từ khoa Tự Động Hóa " cô ta tựa hồ tùy ý liếc về phía Giang Tứ bên cạnh "Chị nhớ được việc học năm nhất khoa Tự Động Hoá không nặng, em ở trong thư viện hay làm gì?"

"Chuẩn bị bài của chương trình học năm thứ hai."

"Ồ? Em đã tự học tất cả các khóa học sinh viên năm nhất một mình?" Đinh Vũ Kiều hiển nhiên không tin, khinh thường cười nói.

Tống Vãn Chi nhắm mắt làm ngơ, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Chuyên ngành cơ sở bên trong vi phân và tích phân (1)(2),Đại số tuyến tính (1)(2),Vật lý đại học (1),Ngôn ngữ lập trình, Nguyen lý mạch điện, đó là một số chương tình học em đã tự học.."

"......"

Toàn bộ phòng phỏng vấn im lặng trong giây lát.

Sau đó, trên một chiếc bàn phỏng vấn dài, ánh mắt của hầu hết các cán sự đều tập trung vào trung tâm ——

Giang Tứ lười biếng chống trán, không ngẩng đầu cũng không nhúc nhích.

Thẳng đến vấn đề này, anh mới hơi ngước mắt lên: "Nhìn tôi làm cái gì?"

"Tôi còn tưởng rằng chỉ có anh mới có thể làm chuyện biến thái như vậy." Nguyên Hạo hạ thấp giọng, sau đó nghiêm túc nói "Đặt câu hỏi một chút, bên trong Ban chúng tớ không có khoa Tự Động Hoá."

"Sợ em ấy nói dối?" Giang Tứ nhíu mày.

Nguyên Hạo vừa muốn giải thích.

"Cũng đúng." Giang Tứ gật đầu, ánh mắt rốt cục nhìn tới "Đàn em bây giờ, đúng là thật biết gạt người."

"...?"

Trong phần kết, Giang Tứ bắt gặp ánh mắt của Tống Vãn Chi.

Đôi mắt vốn yên tĩnh và bình yên kể từ khi cô bước vào, có một chút gợn sóng trong giây phút cô đối mặt với anh và sau một hoặc hai giây dừng lại, cô lùi bước và hạ thấp ánh mắt xuống một chút.

Giang Tứ đẩy nắp bút trong tay ra, giọng nói khàn khàn lại tùy ý: "Định nghĩa một chút 'Kiểm soát nguồn điện'."

"......"

Đây là câu hỏi đầu tiên mà Giang Tứ hỏi cô sau khi vào.

Tống Uyển Chi trầm mặc vài giây lấy lại suy nghĩ, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Kiểm soát nguồn điện cong được gọi là nguồn điện phụ thuộc, điện áp hoặc dòng điện ở đầu ra không được xác định bởi chính nguồn điện...... Tổng cộng chia làm bốn loại......"

Sau khi Tống Vãn Chi nói đến đây xong, những thành viên không chuyên nghiệp khác tựa hồ như đang nghe kinh nên ánh mắt lại tập trung về phía Giang Tứ.

"Mặc dù rất cơ bản, nhưng em ấy xác thực nắm vững hệ thống. Tôi cũng không có cách nào ở đây khảo hạch chuyên môn sâu." Giang Tứ khẽ cụp mắt xuống, đậy nắp bút lại.

Cụp một tiếng, những người còn lại tỉnh táo lại.

Giữa sự khen ngợi của hầu hết mọi người, Đinh Vũ Kiều tuy cười nhưng lại có chút nhịn không được nói: "Có vẻ như đàn em tương đối chuyên tâm việc học, chỉ là không biết, dưới tình huống như vậy nếu Hội Sinh Viên của trường có sắp xếp công việc, vậy em có thể hay không chiếu cố tốt?"

"Ta sẽ phân chia nặng nhẹ." Tống Vãn Chi nhẹ giọng đáp "Chuẩn bị bài chương trình học chỉ là lựa chọn ngoại khóa và không có gì phải vội vàng."

"Trong trường hợp này, thời gian rảnh rỗi hoàn toàn dành cho các khóa học chuyên ngành. Đối với sinh viên đại học cần sự phát triển nhiều mặt, em có nghĩ rằng nó quá cứng nhắc và đơn lẻ không?"

Tống Vãn Chi suy nghĩ vài giây, sau đó lắc đầu: "Em không có cách nào để học bất cứ điều gì khác ngoài thứ em nhận thức. Là tân sinh viên, trước mắt con đường rõ ràng chính là chương trình chuyên ngành."

Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.

"Ồ?" Đinh Vũ Kiều lộ ra một chút đắc ý khi bắt được sơ hở "Chị có thể hiểu rằng em không có kế hoạch hay mục tiêu nào cho cuộc sống đại học của mình không?"

"......"

Tống Vãn Chi thần sắc có chút đình trệ.

Cô gần như vô thức nhìn vào người ở giữa phòng phỏng vấn, người đã không nhìn cô kể từ khi cô ngồi và bị đặt câu hỏi, nhưng vẫn kìm lại được.

Đứng ở một vị trí rất cao để cô theo đuổi mục tiêu, cô đã có nó từ lâu.

Nhưng mục tiêu ấy, cô muốn giấu kín trong lòng. Có lẽ cuối cùng cả đời này cũng khoong có cách nào nói ra.

Vì vậy Tống Vãn Chi cúi đầu: "Tạm thời không có."

Đinh Vũ Kiều lộ ra thắng lợi trong tầm mắt cười nói: "Vậy em không thấy rằng, hành động không có mục tiêu là mù quáng sao?"

Im lặng vài giây, Tống Vãn Chi nhẹ giọng phủ nhận: "...Xin lỗi đàn chị, em không nghĩ như vậy."

Đinh Vũ Kiều sửng sốt.



"Theo em khi xác lập mục tiêu mà thiếu kiến ​​thức hệ thống về chuyên ngành cũng là một dạng mù quáng." Tống Vãn Chi nói "Tất cả sự chuẩn bị và nỗ lực của em chỉ để đảm bảo rằng một ngày nào đó khi em tìm thấy mục tiêu của mình trong tương lai, em thậm chí sẽ không bị loại khỏi việc theo đuổi nó vì sự lười biếng trong quá khứ. Những nỗ lực của em không dành cho hiện tại, là vì cho mình một cơ hội lựa chọn trong tương lai."

"......"

Phòng phỏng vấn hoàn toàn tĩnh mịch.

Nguyên Hạo có chút rung động, hơi ngửa ra sau, vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay cả khi xuất hiện lớp lớp tinh anh trong Đại học S, thì rất hiếm khi một sinh viên năm nhất dạy cho các đàn anh đàn chị một bài học trong cuộc phỏng vấn căng thẳng. Người bên cạnh cậu có lẽ có khả năng đó, nhưng nhất định không có được lòng tốt hay sự kiên nhẫn của vị "giảng đạo" này.

Ngay tại thời điểm Nguyên Hạo đang suy nghĩ, người bên cạnh cậu rốt cuộc không nhịn được ——

Tưởng Tư buông cây bút đang nghịch trong tay, đưa tay lên xoa nhẹ sống mũi, đồng thờiquầy kết của anh cũng chậm rãi lăn, cười nói: "Trực thuộc khoa Tự Động Hoá Trung tâm Nghiên cứu Hệ thống không người lái, đã từng nghe nói chưa?"

Tống Vãn Chi giật mình, quay đầu lại nhìn anh.

Giang Tứ chậm rãi nhắc lại: "Em đã nghe nói qua?"

Tống Vãn Chi tỉnh lại và gật đầu.

"Trung tâm không người lái cung cấp cho mỗi lớp sinh viên Tự Động Hóa hai chỉ tiêu được lựa chọn đặc biệt. Cuối tuần này khoa sẽ tổ chức cho các em tân sinh viên tham gia một chuyến tham quan thú vị, về sau tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân tôi tiến cử em tham gia khảo hạch —— Đương nhiên, có thể hay không thông qua còn tùy thuộc vào chính em." Giang Tứ tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói như thể đã nói kế hoạch ăn tối hôm nay.

Biểu cảm của những người khác thay đổi.

Đặc biệt là Đinh Vũ Kiều đã bắn cho Tống Vãn Chi một cái nhìn rất ác ý gần như ngay giây đầu tiên cô ta tỉnh táo.

Tống Vãn Chi thất thần.

Cô không biết rằng Giang Tứ với tư cách là người tiên phong trong bước đột phá này, là người có tư cách tốt nhất để tiến cử nhưng chưa bao giờ sử dụng nó, nhưng cô có thể đoán được quyết định này đặc biệt như thế nào chỉ từ phản ứng của người khác.

So với cơ hội vào Trung tâm Không người lái để theo dõi nghiên cứu và học tập của các nghiên cứu sinh đàn anh đàn chị, cô còn lo lắng rằng Giang Tứ sẽ bị chỉ trích vì trực tiếp nói câu này ở nơi công cộng như vậy.

Tống Vãn Chi bất an nhìn Giang Tứ, nhưng không phản ứng ngay lập tức.

Nguyên Hạo cũng tỉnh táo lại, nhíu mày quay đầu lại, thấp giọng nói: "Cậu đang nói gì vậy?"

"Như thế nào?" Giang Tứ lơ đễnh "Em ấy rất ưu, tôi nóng lòng không đợi được, không được à."

"......"

Nếu không phải đang trong trường hợp này cộng thêm biểu hiện Tống Vãn Chi xác thực không thể dị nghị gì, Nguyên Hạo thật rất muốn hỏi anh là cái nào gọi là theo đuổi khi thấy, cái nào gọi là vui trong lòng.

"Trưởng Ban, sắp hết giờ rồi." Có người nhắc nhở "Được." Nguyên Hạo miễn cưỡng trả lời "Không có câu hỏi khác, nếu không có câu hỏi khác, chúng ta liền tới ——"

"Tôi còn có một câu hỏi khác."

"?"

Thuận theo giọng nói quay đầu, trái tim của Nguyên Hao đập lệch một nhịp khi nhìn thấy vẻ mặt của Đỉnh Vũ Kiều.

Cậu mở miệng muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn.

"Thành tích chuyên môn của đàn em Tống Vãn Chi thực sự rất tốt, nhưng điều này không có nghĩa là em đủ tiêu chuẩn cho vị trí cán sự Ban Tuyên Truyền của Hội Sinh Viên trường." Đinh Vũ Kiều nói rất nhanh, thậm chí còn có chút hung hăng: "Nếu như tôi đoán không lầm, nhất định là chân của em bị tổn thương, em có thể đảm bảo sau này sẽ không trở thành trường hợp đặc biệt cần quan tâm và ảnh hưởng đến việc bố trí công việc trong Ban?"

"——"

Lời nói rơi xuống đất, trong phòng học không có một tiếng động.

Ánh mắt Giang Tứ ngồi ở trung tâm dừng lại mấy giây, vẫn như cũ tùy ý nghiêng đầu sang một bên, nhưng ý cười trong đôi mắt hoa đào kia đã lạnh đi.

Tống Vãn Chi yên lặng hai tay ôm đầu gối, sắc mặt tái nhợt.

Gần như vô thức, trước khi ánh mắt của người kia rơi xuống, cô nhẹ nhàng giấu mắt cá chân trái của mình ra sau—— Dù cô biết điều đó là vô ích.

"Em sẽ, cố gắng hết sức để hoàn thành mọi nhiệm vụ công việc được giao." Cô gái vấp ngã khi trả lời lần đầu tiên.

"Cố gắng?" Đinh Vũ Kiều cười một tiếng "Nếu nhưchỗ gắng liền có thể làm tốt, cũng không có nhiều kẻ thất bại như vậy, đúng không."

Nguyên Hạo nhíu mày, kéo Đinh Vũ Kiều: "Phó Trưởng Đinh, chúng ta......"

"Với thái độ chịu trách nhiệm về công việc nội bộ của Ban, tôi phải đảm bảo rằng." Đinh Vũ Kiều liếc nhìn mắt cá chân của Tống Vãn Chi "Chân của em có phải là vết thương lâu dài không? Em đã gây ra nó như thế nào?"

"......"

Đây là một cuộc phỏng vấn căng thẳng, thái độ của Đinh Vũ Kiều rất kiên định và không dễ để người khác cắt ngang.

Huống hồ tất cả họ đều biết lý do cho thái độ này của Đinh Vũ Kiều: Chuyện cô thích Giang Tứ, cũng không phải là bí mật gì trong Hội Sinh Viên. Bọn họ đương nhiên sẽ không vì một đàn em xa lạ mà lội vào vũng nước đục này.

Giang Tứ đè nén cảm xúc, mí mắt khẽ nhíu lại.

Trong khóe mắt, đôi bàn tay nắm chặt trên đùi của cô gái khẽ run lên.

"Là vết thương lâu dài." Tống Vãn Chi cuối cùng thấp giọng nói "Nguyên nhân bị thương là do ngã từ cửa sổ lầu hai xuống."

"Tự mình ngã?"

Giang Tứ nheo mắt: "Phó Trưởng Đinh, có thể dừng lại rồi."

"Xin lỗi Chủ tịch, đây là một cuộc phỏng vấn lựa chọn thành viên trong Ban của chúng tôi." Đinh Vũ Kiều quay đầu lại "Đương nhiên, Tống Vãn Chi, em có quyền dừng lại, đây là phỏng vấn của em."

"......"



Giang Tứ gõ các khớp ngón tay trên bàn và hạ mi xuống một cách lạnh lùng.

Ngay trước khi anh nổi giận, cô gái ngồi trên ghế khó khăn mở miệng.

"Là... Bị cha dượng của em ném xuống sau khi ông ấy say rượu."

"——"

Căn phòng yên lặng.

"Reng reng."

Đồng hồ báo thức đếm ngược vang lên đột ngột.

Tống Vãn Chi tái nhợt mím chặt hàm, giống như bị tiếng chuông đánh thức, cô buông ngón tay chống đầu gối, chậm rãi từ trên ghế đứng lên: "Phỏng vấn của em hẳn là... kết thúc?"

Nguyên Hạo lấy lại tinh thần, vội vàng ra hiệu chovách sự năm hai đang sững sờ ở cửa: "Được, để bạn học tiếp theo vào."

"Cám ơn." Tống Vãn Chi nhẹ cúi đầu, xoay người đi ra ngoài.

Ánh mắt của mọi người vô thức dán vào vạt váy dài của cô, dõi theo sự uốn lượn của những cánh hoa rủ xuống, thậm chí họ còn liếc nhìn mắt cá chân mảnh khảnh tì vết của cô.

Tống Vãn Chi có thể cảm giác được, cho nên hai bàn tay cô gắt gao nắm ở bên người, suýt chút nữa bóp vào thịt.

Khi chuẩn bị bước ra khỏi lớp, đôi mắt đang rũ xuống của cô gái rốt cuộc không tự chủ được mà đỏ lên.

Không cần phải đè nén che đậy trước mặt người khác, sương ẩm đọng lại dưới đáy mắt.

Cũng giây phút đó.

Ngồi phỏng vấn ở giữa, Giang Tứ đem tập tài liệu trong tay ném xuống bàn, quay đầu cười khẽ: "Đinh Vũ Kiều."

Tống Vãn Chi sững người và dừng lại.

Đinh Vũ Kiều hơi cứng người và nói: "Chủ tịch Giang, tôi hoàn toàn tuân theo quy trình thông thường ở bên áp lực....."

"Nếu cô đã thích đem việc tư vào việc công." Giang Tứ đứng dậy, giọng điệu lười biếng cắt ngang "Tôi đúng là một tên cặn bã, bạn gái cũ cũng không ít, không bằng tôi liệt kê một cái danh sách cho cô, cô từng bước từng bước trả thù từng người —— Cũng bớt đi tinh lực quá thừa, hại người vô tội?"

Khuôn mặt của Đinh Vũ Kiều trở nên tái nhợt ngay lập tức.

Trong sự im lặng khiến mọi người không dám phản ứng, Giang Tứ rời khỏi bàn và khi anh đi ngang qua bàn của Đinh Vũ Kiều, đôi mắt anh tối sầm lại: "Đây là lần cuối cùng. Lại có lần sau, tôi giúp cô từ chức."

"——"

Giang Tứ ánh mắt ảm đạm, khí thế âm trầm đi ra khỏi phòng học.

Sắp đến ngoài cửa, đôi chân dài dừng lại, thuận tay từ trong túi áo khoác đưa tay ra giữ cửa bên cạnh cùng cô gái đang đứng im đi ra ngoài.

Tống Vãn Chi bị anh kéo đến một góc hành lang cách cửa lớp vài mét.

Người kia dừng lại, nắm lấy cổ tay không mấy nhẹ nhàng, anh nhét cô vào trong góc. Chính anh cũng thuận thế xoay người lại, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn cô.

Tống Vãn Chi có chút không bình tĩnh nổi, ngẩng đầu uể oải nhìn lại anh.

Vẻ hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt vẫn chưa hồi phục.

Nhìn thấy đôi mắt như muốn khóc của cô gái, cơn thèm thuốc đã bị kìm nén gần như cả đêm của Giang Tứ càng trở nên mãnh liệt hơn.

Anh xùy một tiếng, cúi xuống ——

"Hỏi em cái gì em trả lòi cái đó." Giọng nói người kia khàn khàn đến tức giận "Ở trước mặt tôi tại sao không thấy em ngoan ngoãn như vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.