Triệu Lập Đông hừ một tiếng, nhanh chóng mang vài dụng cụ làm bánh trong nhà kho chuyển ra, lập tức trong phòng liền bốc hơi nghi ngút.
“Đông Đông!”
Một thiếu nữ tóc tết hai bím, hai gò má phiếm hồng tinh nghịch chạy tới, thấy nàng tay chân bận bịu trên lồng hấp thì liền tiến lên hỗ trợ.
Nàng hì hì cười, “Bá bá bọn họ đã ra cửa rồi à?”
Vừa thấy bày bố thế này trong lòng Phương Xảo Nhi liền hiểu rõ. Đây không khác gì trong núi không hổ, khỉ liền xưng vương (*) mà!
(*) trong núi không hổ, khỉ liền xưng vương: tục ngữ ví von không có nhân tài thì người bình thường liền đảm đương việc quan trọng.
“Ha ha! Bọn họ không ra ngoài rồi thì sao ta có thể làm ăn buôn bán của mình được.”
“Ô? Cái buôn bán này của ngươi lỗ vốn nhưng vẫn muốn tiếp tục sao?”
Không phải nàng muốn hắt cho tỷ muội của mình một gáo nước lạnh, mà bản thân vẫn nên tự mình hiểu ra chứ!
Nếu biết bản thân không có sở trường về cái này thì sớm buông bỏ mới là đạo lý.
Nếu không cũng chỉ tiện nghi cho mấy khất cái trong vòng hai trăm dặm xung quanh đây thôi.
“Phi phi phi, vừa mở cửa tiệm mà đã đến mắng ta xui xẻo rồi.”
Hừ, chờ coi, một ngày nào đó tiệm của nàng sẽ đầy người xếp hàng cầm bạc tranh nhau tới mua bánh nhà nàng thôi.
“Ha ha, là tỷ muội nên mới nói lời thật lòng với nhanh, không phải mắng xui. Đúng rồi, Xuân tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-dieu-nu/2289726/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.