Editor: Mèo (meoancamam)
Trình Mặc đang rất đau đầu.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cách vách vô cùng ồn ào.
Thế mà trước kia Vương Lão Thực còn dám vỗ ngực đảm bảo với hắn ──
Trấn Hợp Hoan là nơi hẻo lánh, yên tĩnh, không có bao người ở trấn nhỏ này.
Ông ta nhất định không muốn sống nữa mới dám cùng tiểu Vương gia là hắn nói dối không biết ngượng!
Dựa theo trình độ ồn ào này mà xem, chắc người chết cách đây năm trăm dặm cũng bị đánh thức luôn rồi.
"Phong Diệc Nhiên!" Hắn không còn chút kiên nhẫn nào gào lên.
Không có động tĩnh gì? Con ruồi bọ ngày ngày bay ong ong bên hắn, khi thực sự muốn tìm thì lại bay đến chỗ quái nào rồi đây?
Hắn lại gào lên tiếp, lúc này mới thấy tên kia dùng tốc độ như bị lửa đốt mông chạy đến.
"Có có có, đệ đây."
Phong Diệc Nhiên thở hổn hển, vẻ mặt tươi cười chột dạ, đi qua bậc cửa đến chỗ Trình Mặc.
Khi Trình Mặc rống to như muốn gọi hồn phách hắn về thì hắn đang bận rộn làm một việc nhỏ, nhỏ đến nỗi sẽ giúp hắn làm việc lớn.
"Đệ thật sự rất bận à?" Hai mắt hắn nhíu lại, khí thế nguy hiểm phát ra.
Cái này thường là dấu hiệu cho việc hắn đang tức giận.
"Đệ không bận, chỉ là đang đi đây đi đó nhìn hạ nhân mới làm việc như thế nào thôi. Dù sao dùng nhiều ngân lượng như vậy thuê người, chung quy vẫn phải xác thực bọn họ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-dieu-nu/2289719/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.