Chương trước
Chương sau
Cô hỏi thử mấy nơi tổ chức lặn đảo ở dọc đường, nhưng là hôm đó thuyền đều đã ra biển, đã mang đi phần lớn trang thiết bị. Diệp Phi chỉ đành từ bỏ, quay trở lại Monkeybar. Tụng Tây nghe cô nói xong, ngược lại tỏ ra rất nhiệt tình, nói: “Vẫn là để tôi giải cứu cô thôi!” Anh ta xoay người lấy ra một cặp chân ếch và mắt kính từ trong ngăn kéo, Diệp Phi thử một chút thì lại vừa vặn. Cô có chút kinh ngạc, hỏi: “Giày của anh lại cùng kích cỡ với tôi sao?”
“Sao có thể chứ? Cô xem!” Tụng Tây giơ chân lên, run run chân: “Cặp kia là của bạn gái tôi. Có điều gần đây cô ấy không có ở trên đảo, cô cứ dùng trước đi.”
“Bạn gái... Anh?” Diệp Phi nhớ tới chuyện tối qua, cô bĩu môi, không hề biết trên mặt mình mang theo sự chán ghét.
Tụng Tây gật đầu, vẻ mặt rất vô tội, tựa như muốn nói rằng cô cũng đâu có hỏi.
Diệp Phi cầm lấy chân ếch, trong lòng cô không được tự nhiên, nhưng trả lại cho anh ta cũng không ổn lắm, cứ dứt khoát không nói chuyện nữa vậy. Tụng Tây không để bụng, tỉ mỉ chỉ địa điểm hợp phù để lặn. Nhìn vào bản đồ, nơi đó cách đây tầm mười cây số, Diệp Phi để hộ chiếu lên quầy bar rồi đi thuê một chiếc xe máy.
Trước khi xuất phát Tụng Tây cứ luôn dặn dò: “Lặn bằng ống thở nguy hiểm hơn lặn bằng bình dưỡng khí, đặc biệt các người Trung Quốc các cô, rất nhiều người không biết bơi. Lần đầu tiên lặn nhất định không được đến khu nước sâu, trước tiên cứ luyện tập ở chỗ nước đến ngực thì tốt hơn.”
“Tôi bơi rất tốt.” Diệp Phi đáp lại một câu, đeo trang bị lên, mang kính râm rồi đi về phía nam dọc theo đường quốc lộ.
Diệp Phi không hề mạnh miệng. Khi lên tiểu học thì cô đã từng học bơi hai năm ở các lớp thể thao nghiệp dư, tuy rằng sau này không đi theo con đường thi đấu nhưng sự huấn luyện tiêu chuẩn khi còn bé đã xây dựng nên một nền móng rất tốt. Hứa Bằng Trình cũng chính là bị thu hút vì điểm này của cô. Anh ta đã từng nói vài lần, ngày hôm đó nhìn thấy một cô gái tay chân thon dài đứng trên ván nhảy của bể bơi ngoài trời của trường học, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy vào trong làn nước xanh ngắt, mặt nước chỉ bắn lên vài tia bọt nước rồi tĩnh lặng lại như cũ. Mấy giây sau, cô gái ấy ngoi lên từ một khoảng cách rất xa nơi cô nhảy xuống, linh hoạt chuyển động cánh tay. Ánh mặt trời xuyên qua những tán cây xum xuê bên cạnh bể bơi, hằn lên mặt nước những vệt sáng loang lổ. Cô gái ấy trôi nổi ở giữa hồ, giống như là một nàng tiên cá ưu nhã thần bí trong nước. Vào cái khoảnh khắc ấy, cả thế giới đều yên lặng, chỉ âm thanh róc rách phát ra từ đôi tay đang len qua kẽ nước của cô ấy.
Sau đó anh ta say đắm cô, cô cũng si mê anh ta như thế. Bọn họ yêu thích dung mạo, cơ thể và linh hồn lẫn nhau. Lúc chia xa, bọn họ ôm chặt nhau ở sân bay, Hứa Bằng Trình nói, nếu hai năm mà Diệp Phi vẫn không lấy được học bổng của Mỹ thì bọn họ sẽ kết hôn. Tuy rằng cuộc sống khi cùng nhau đi học sẽ vất vả một chút, nhưng họ sẽ ở bên nhau đến thiên trường địa cửu không chia lìa.
Cho tới tận bây giờ, ánh mắt cưng chiều, giọng nói ôn nhu, cái ôm thật chặt, còn có vẻ mặt ý loạn tình mê khi thân mật của anh ta dường như vẫn lượn lờ quanh cô một cách rõ ràng; cũng không biết từ khi nào mà chúng đã trao cho một người khác. Diệp Phi không quen dùng ống thở, vì thế cô nín thở lặn xuống nước, để mặc cho đại dương rộng lớn ôm lấy mình, cô nhắm hai mắt lại, để mặc cơ thể dập dờn theo những con sóng ấm áp. Mãi cho đến khi hết hơi, cô mới lao lên mặt nước, ngửa mặt trôi lơ lửng trên mặt biển.
Cô lại hít sâu một hơi thật sâu, cuộn người bơi nghiêng về phía rạn san hô phía trước mấy mét, nơi mà một con rùa biển đã khoan thai bơi qua. Diệp Phi nín thở, chui vào trong nước, thả người bơi qua đó. Rùa biển không nhanh không chậm rẽ nước, bơi về chỗ sâu hơn. Áp lực bên tai càng lúc càng lớn, cô ráng chịu đựng, lại khom lưng bơi về phía chỗ sâu, lúc này cô chỉ cảm thấy màng tai như bị một vật gì đó sắt nhọn đâm vào vô cùng đau đớn, hai bên gò má như bị kéo căng ra. Cô không dám đuổi theo nữa, đong đưa cơ thể, nhanh chóng bơi lên mặt nước rồi vào lại bờ. Lỗ tai vẫn đau như cũ, cứ đau từng cơn từng cơn. Diệp Phi cầm khăn tắm vắt trên nhánh cây lên, lau mặt một cách qua loa. Cô nhìn thoáng qua cái ba lô đang treo trên cây theo bản năng thì không nhịn được mà giật mình.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Tất cả khóa kéo của ba lô đều bị kéo ra, kính râm và chìa khóa phòng rớt trên mặt cát. Diệp Phi bất chấp lau khô cơ thể, xông lên phía trước cẩn thận kiểm tra, sống lưng cô run lên - không thấy hai thứ, ví tiền của cô và chìa khóa xe máy.
Đây là một bãi biển vắng lặng ở phía nam của hòn đảo, cơ bản không có bao nhiêu du khách. Diệp Phi ũ rũ ngồi trên gốc cây khô, cô cúi đầu, phát hiện bị trộm chỉ còn một chiếc dép. Lúc này cô lại chẳng khóc nổi, chỉ tự cười giễu mình, cô nghĩ thầm: “Ai bảo mình bày đặt vẽ vời, chạy đến bờ biển làm nghi thức tạm biệt tình cũ cái gì chứ. Bây giờ thì tốt rồi, làm sao để sinh tồn trên đảo cũng là một vấn đề lớn.” Khi con người ta phải sống trong cảnh ngộ túng thiếu, cái nỗi u sầu gì đó cũng đều sẽ tan biến mất, dẫu sao thì giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc mới là chuyện quan trọng hàng đầu.

Nghĩ thế, lòng Diệp Phi lại thấy kiên định hơn. Cô mặc lại quần áo, dứt khoát không mang giày, cầm chiếc dép còn sót lại và chân vịt trong tay, cứ như vậy mà dẫm lên con đường đất bên cạnh quốc lộ, chậm rãi trở về dưới cái nắng hừng hực của mặt trời. Dù cô đã tránh đi con đường nhựa nóng rực, lòng bàn chân vẫn bỏng rát, cả người cứ như đang được nướng trên vỉ sắt. Đi được ba bốn trăm mét, mắt cô sáng lên, cô nhìn thấy chiếc dép còn lại của mình đang nằm lẻ loi trong bụi cỏ ven đường. Diệp Phi bất chấp bàn chân bị nướng chín, chạy băng qua con đường rải nhựa, nhặt chiếc dép lào lên mà như nhặt được báu vật.
Mang dép vào, cô trở lại đường lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước về phía trước, giống như ánh mặt trời không hề chói chang như vậy. Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Phi cảm thấy thoải mái, vui sướng.
Chỉ vì một chiếc dép lê bị mất.
Diệp Phi làm mất xe máy, ví tiền cũng mất luôn, cũng may là cô còn để hai tờ đô la giá trị lớn ở trong phòng. Cô không che không chắn đi trên đường quốc lộ hơn một tiếng đồng hồ, đến khi mu bàn chân bị quai dép lào cọ sát đến rách da, cô mới đứng bên đường cản một chiếc xe ba bánh.
Lúc cô xuất hiện ở Monkeybar lần nữa, đầu tóc đã rối bời, bước đi khập khiễng, thoạt nhìn rất chật vật. Tụng Tây ra đón cô: “Cô không sao chứ? Sao nhìn tàn tạ thế này.”
Diệp Phi xua tay: “Đừng nói nữa…… Tôi phải gặp ông chủ của các anh, còn phải đến cục cảnh sát nữa.”
Buổi chiều có vài chuyến phà từ đảo về đất liền, xe máy đã sớm đã không biết tung tích. Cảnh sát cũng chỉ thờ ơ hỏi cô vài câu, biết cô không làm mất hộ chiếu thì qua loa viết một bản ghi chép, sau đó bảo Diệp Phi ký tên là xong việc. Khi sắp ra khỏi cửa, cô hỏi họ một việc quan trọng nhất, chính là chiếc xe bị mất này trị giá bao nhiêu. Cảnh sát nhún nhún vai: “Nếu là xe mới thì có thể từ vài trăm đến một ngàn đô la Mỹ.”
Diệp Phi vân vê hai tờ tiền màu xanh còn lại trong túi, cô nghĩ thầm, rõ ràng là cô không bồi thường nổi, cô có nên dùng sắc đẹp để mua chuộc Tụng Tây, bảo anh ta lấy trộm hộ chiếu, sau đó cô sẽ thừa dịp trời tối mà rời khỏi đảo hay không… Trở lại quán bar, cô vẫn như đang đi lạc vào cõi thần tiên, Tụng Tây vẫy tay với cô: “Tới đây, ngài Trịnh đến rồi.”
Ngài Trịnh là Hoa kiều địa phương, tên tiếng Trung là Trịnh Vận Xương, khoảng chừng 40 tuổi, bề ngoài nhìn rất hiền lành. Ngoại trừ Monkeybar, ông ta còn mở một nhà hàng và một công ty du lịch nho nhỏ ở trên đảo. Ông ta nói xe máy có bảo hiểm, có thể trả bớt một phần, lại trừ hao thêm phần hao mòn, tiền bồi thường báo lại cho Diệp Phi là hai trăm đô la.
“Tôi vẫn còn thừa lại hai trăm đô la.” Diệp Phi ăn ngay nói thật: “Vé máy bay là hai tuần sau, không thể đổi được…”
“Cô cứ giữ khoản tiền này trước đi.” Trịnh Vận Xương đẩy tiền về phía cô: “Cô có thể nhờ người nhà hoặc bạn bè trong nước gửi tiền cho cô, hai ba ngày là đến rồi, tuy nhiên phí thủ tục sẽ hơi cao…”
Diệp Phi do dự: “Nếu thế thì sẽ làm cho họ lo lắng.”
Trịnh Vận Xương cười: “Nếu không ngại phòng ốc sơ sài thì cô có thể tới quán bar của tôi hỗ trợ. Bao ăn ở, còn có tiền công nữa.”
Tụng Tây theo Diệp Phi về khách sạn lấy hành lí rồi mang đến ký túc xá của nhân viên. Trên đường đi anh ta vẫn luôn vui vẻ: “Hỏi thì cô không chịu nói, bây giờ tôi biết cô ở đâu rồi.”

Diệp Phi hung hăng trừng anh ta: “Đừng có trêu chọc tôi, tôi không có hứng đâu.” Trong đầu cô nghĩ đến đối thoại bằng tiếng Anh, stop flirting, tiếng Trung nói thế nào nhỉ, ngữ khí nặng hay nhẹ đều không đúng - đừng có tán tỉnh tôi? Đừng có bắt chuyện với tôi?
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Cách quán bar không xa là một loạt nhà gỗ hai tầng giản dị, hai nhân viên sống chung một căn. Trong ký túc xá không có giường, hai bên sàn nhà được trải một tấm đệm mềm; cũng không có điều hòa, trên tường có một cái quạt kiểu cũ, phát ra tiếng kêu kẽo cà kẽo kẹt. Trong phòng vừa ẩm ướt vừa oi bức, tràn ngập mùi gỗ mốc, Diệp Phi cứ cảm thấy sẽ có một cây nấm mọc ra từ trong góc tường. Ở cùng cô là một nhân viên nhà ăn, cô ta có dáng người nhỏ gầy cùng một đôi mắt tròn đen láy. Diệp Phi khái quát về chuyện cô gặp phải ban ngày, cô ta không ngừng gật đầu, lộ ra vẻ mặt đồng tình.
Công việc mà ông chủ Trịnh giao cho Diệp Phi cũng không hề nặng nhọc, cứ mỗi sáng sớm và giữa trưa, khi mà tàu cập bến, cô phải mang theo một xấp tờ rơi đi phân phát cho du khách vừa xuống tàu; tối đến thì tới quán bar dọn dẹp vệ sinh, nếu công ty du lịch có du khách Trung Quốc đến thì cô hỗ trợ đi mời chào một chút.
Ban ngày cô vẫn có một khoảng thời gian lớn thuộc về chính mình. Dưới sự chia sẻ của Tụng Tây, Diệp Phi tìm được một bãi biển chỉ cần đi bộ hai ba mươi phút là tới. Mỗi ngày khi thuỷ triều xuống, những vách đá cao chót vót sẽ để lộ ra một bãi cát trắng chật hẹp, đòi hỏi người ta phải leo từ bên đường xuống khoảng bảy tám mét thì mới đến. Hai bên vách đá, các loại thực vật nhiệt đới sinh trưởng vô cùng mạnh mẽ, những giọt nước lớn đọng lại trên những chiếc lá mơn mởn. Biển lớn phía trước mặt mang màu xanh của những độ sâu xen kẽ khác nhau, ánh mặt trời chiếu xuống, mặt biển trong suốt như lưu ly.
Khi Diệp Phi đắm mình vào làn nước trong suốt, cô nhớ tới câu chuyện được viết bởi Andersen. “Nơi vùng biển xa xôi, nơi mà nước cũng xanh như thế, xanh như một đóa hoa xa cúc xinh đẹp nhất, đồng thời cũng trong vắt như viên pha lê lấp lánh nhất. Nhưng nơi đó rất sâu, sâu đến mức mỏ neo cũng chẳng thể chạm tới. Nếu muốn đi từ đáy biển lên mặt nước, cần phải có rất nhiều nhà thờ xếp chồng lên nhau, từng cái từng cái một…” Chỉ đúng một buổi sáng sớm sau khi hắn ta cử hành hôn lễ, cái chết sẽ tìm đến với nàng, khiến nàng biến thành bọt biển hòa vào biển rộng.
Diệp Phi nghĩ, bản thân tùy tiện chọn một hải đảo từ trên diễn đàn, cố chấp đến đây đã xem như là ngang bướng hồ đồ. Lần mất trộm này có lẽ là do trời cao an bài, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác mới là sự cứu rỗi linh hồn. Nếu không có lẽ cô sẽ sa chân vào đáy vực sâu vạn kiếp bất phục, biến thành bọt biển nơi biển khơi.
Trịnh Vận Xương rất tín nhiệm Diệp Phi, biết cô đang học nghiên cứu sinh liền để cô phụ trách việc ghi chép doanh thu của quán bar, Tụng Tây chỉ chuyên tâm pha chế rượu. Diệp Phi rất cảm kích, cứ luôn nhìn chằm chằm ngăn kéo để tiền mặt. Tụng Tây cười cô căng thẳng quá rồi, anh ta nói gần đây đều là những gương mặt thân quen, cùng lắm thì có vài con sâu rượu đến đây uống trộm, chứ việc mất tiền thì chưa xảy ra bao giờ. Diệp Phi không phục, nhiều lần nhấn mạnh rằng đề phòng người khác chưa bao giờ là dư thừa, bản thân cô chính là một ví dụ minh họa.
Quả nhiên vài ngày sau có một gương mặt xa lạ xuất hiện ở quầy bar, anh nghênh ngang bước vào, bắt đầu hí hoáy với máy tính của quán. Diệp Phi chạy như bay đến, cười cười có lệ rồi mời anh ra ngoài. Người đàn ông trước mặt cao hơn cô một cái đầu, lúc nhìn người khác rất có uy áp, ngữ khí khinh thường: “Bài hát cô mở quá nhàm chán.”
Gương mặt trước mắt này thoạt nhìn có chút quen thuộc, anh hơi nhếch một bên khóe miệng, nụ cười mang theo ba phần chế nhạo. Chính là người đàn ông đứng quét dọn bên ngoài cửa hàng đồ lặn ngày hôm đó.
“Sorry, not me ( Xin lỗi, không phải do tôi chọn).” Diệp Phi đứng chắn trước người anh: “The boss (nếu có ý kiến gì thì hãy nói với ông chủ). Andhere (nơi này)” Cô chỉ chỉ quầy bar: “only (không phận sự miễn vào).” Cô nghĩ, không phải anh thích dùng từ sao, như mong muốn của anh.
Đối phương sửng sốt một lát, hơi bĩu môi rồi cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô, anh gằn từng chữ một: “I AM THE BOSS (Tôi chính là ông chủ).”
Tụng Tây vẫn luôn bận rộn tiếp khách đã nhìn thấy hai người giằng co từ sớm, khó khăn lắm mới rảnh được một chút, anh ta vội vàng chạy tới hoà giải. “Ấy, vị này chính là cộng sự của ngài Trịnh - KC Tan. Thật ra anh ấy mới là ông chủ lớn của quán bar.”
“Cũng là chủ chiếc xe máy.” Người đàn ông trước mặt nở nụ cười hài hước, anh vươn tay ra, nói một câu tiếng Trung rành mạch: “Trần Gia Tuấn. Rất vui được gặp cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.