Type: Phương Thùy
Sáng ngày hai mươi mốt tháng Mười, Mạc Quân cùng đoàn cầu thân Triệu quốc về tới kinh thành. Sau khi an bài xong chốn nghỉ ngơi cho công chúa và đoàn tùy tùng, chàng vội vàng hồi phủ.
Lúc này, mặt trời còn chưa lên, chàng có thể ngửi thấy hơi sương lạnh hòa cùng hương cỏ ướt và đất ẩm. Nàng hẳn còn đang ngủ. Chàng buồn rầu nghĩ, những ngày vắng chàng, không có kẻ đòi ôm ấp quấn quýt, chắc hẳn nàng ngủ ngon giấc lắm. chàng cởi áo choàng, tháo kiếm đưa cho Trần quản gia đã chờ sẵn rồi rảo bước về phòng.
Trong phòng, mùi trầm hương nhàn nhạt, cánh cửa sổ khép hờ để lọt vào thoang thoảng sương mai, Thiên Anh quả thật đang nằm cuộn mình trên giường, trên người còn mặc nguyên ngoại bào, tấm chăn thu đông bị nàng đạp vào trong góc. Mạc Quân cau mày đến ngồi xuống bên cạnh. Nàng thường ngày ngủ rất ngoan, chưa từng có biểu hiện giãy giụa như cá con thế này. Chàng cúi nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, giật mình nhận ra đầu mày nàng đang níu chặt, trán đẫm mồ hôi. Chàng chạm tay lên trán nàng. Nóng hầm hập.
“Anh nhi!” Chàng lo lắng gọi.
Nàng nhẹ nhàng mở mắt, cất giọng yếu ớt nhưng rõ ràng: “Mạc Quân… Chàng đã về? Chàng về lâu chưa? Sao không cho em biết?”
Chàng không đáp mà nghiêm khắc nói: “Nàng bị sốt rồi.”
“Không sao, ngủ một giấc là hết.” Nàng nói nhỏ, vẫn chăm chú nhìn chàng. Mạc Quân dường như nhìn thấy trong đó là hai ngôi sao sáng mơ màng. Chàng vươn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-dam-tuong-tu/3292772/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.