Type: Thu Nguyen
Tết Trùng Cửu, Huyền Không Sơn Thượng, rượu hoa cúc và sự xa cách của nàng đã trở thành vết sẹo in hằn trong tâm trí chàng.
“Tại sao không đi cùng phu quân của muội?” Danh Phong hỏi.
“Chàng không thích nơi đó.” Nàng đáp, giọng nói bỗng trở nên mơ hồ xa xôi.
Chàng hơi ngẩn người. Hóa ra nàng biết. Là Mạc Quân, chắc chắn chàng sẽ không thích tới đó nhưng là Danh Phong, chàng không có lý do gì để từ chối nàng.
Huyền Không Sơn Thượng vẫn như trong hồi ức của chàng. Cảnh trí u tĩnh, mây trắng vờn quanh. Những cây cổ thụ xòe tán rậm rạp in trên nền sân gạch nâu đỏ những bóng dày râm mát. Không gian vẫn yên ả, thanh bình như xưa. Nhưng lòng chàng không như thế.
Chàng bước theo nàng qua cây cầu nhỏ dẫn vào Nghinh Lương đình.
Gió thu mênh mang như sương như khói. Sen tàn cánh trên hồ, cúc nở hoa trong chậu. Cảnh tượng vào mắt chàng chẳng hiểu sao thật vô cùng thê lương.
Nhớ năm trước, chàng – không phải với hình hài của Danh Phong – và nàng – trong vẻ ngoài của Dao Thiển – ngồi đối diện nhau bên bàn đá. Nàng rút từ túi nhỏ mang theo một bầu rượu hoa cúc và hai chén gốm tiệp màu, nghiêng mình rót xuống. Nàng đẩy ly rượu về phía chàng, nghiêm túc nói: “Mạc Quân, tôi có chuyện muốn nói cho ngài biết.”
Chàng xoay xoay chiếc chén trong tay, im lặng chờ nàng mở lời. Rượu sóng sánh bên miệng chén như lòng chàng đang rối bời không yên.
Dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-dam-tuong-tu/3292770/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.