“Chân… Chân bị mắc vào cái gì rồi…” Nàng ngượng nghịu không thôi.
Mạc Quân không đáp, tiếp tục dán lên môi nàng, đưa lưỡi liếm liếm bờ môi nàng, thầm nghĩ Anh nhi của chàng thật biết cách phá vỡ khung cảnh, cả giận lại cắn cắn môi dưới của nàng một lát mới buông.
Nàng bối rối: “Tôi nói thật đấy…”
“Được rồi!” Chàng làm bộ mất hứng, sau đó lặn xuống dưới hồ. Chàng nhanh chóng nhìn thấy chân nàng bị mấy thân thủy liên dài và mảnh quấn lấy. Mạc Quân giữ lấy cổ chân nàng, gỡ những thân cây này ra, tiện tay tháo luôn giày hoa của nàng thả đi mất, sau đó vô cùng vui vẻ mà trồi lên khỏi mặt nước.
“Rơi giày rồi…” Nàng nhăn nhó.
“Ừ.” Chàng áp lại gần khuôn mặt nàng, cười đáp.
“Ừ là thế nào? Rơi lúc ngài gỡ mấy nhánh cây ra ấy.” Nàng dứt khoát bơi lùi ra xa chàng một chút, trừng mắt: “Là ngài làm đúng không?”
“Không phải ta.” Mạc Quân vươn tay kéo nàng lại gần, vẻ mặt cực kỳ vô tội: “Là thủy liên bám gai vào giày của nàng…” rồi lại áp lên môi nàng.
“Thủy liên không có gai.” Nàng đưa tay bóp cằm chàng, ngăn chàng tiếp tục hôn mình.
“Có!”
“Không có!” Nàng tăng thêm lực tay, nói giọng như ra lệnh: “Xuống nhặt lại cho tôi!”
“Được!” Chàng cười, ánh mắt hơi lóe lên rồi lại ngụp xuống nước. Trong lúc Thiên Anh còn đang đầy hoài nghi trước biểu hiện quá mức hợp tác của chàng, một lực rất mạnh đã kéo tuột nàng xuống lòng hồ.
Nàng hốt hoảng nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-dam-tuong-tu/3292759/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.