Sáng sớm hôm sau, chuông cửa vang lên.
Lăng Chân nhìn từ mắt mèo ra ngoài, kéo cửa ra.
Cố Duy đứng ở cổng, cười đưa túi trái cây lên: "Hello."
Mặc dù Lăng Chân cảm thấy hơi phiền nhưng trong lòng thầm thở ra, thì ra tối qua anh ta đưa hộp dâu tới.
... Dọa đến mức bây giờ cô còn không dám mở cửa.
Lăng Chân lên tiếng chào, nhưng cũng không có ý cho anh ta vào nhà, nên hỏi anh ta: "Sao anh biết tôi ở đây?"
Cố Duy nở nụ cười đẹp trai: "Cư dân tòa nhà này chỉ có nhà này làm homestay, nhìn một chút đã biết."
Lăng Chân không biết nói gì cho phải, có hơi phiền não mà nhìn anh ta: "Quay phim vất vả, anh giữ hoa quả tự mình ăn đi."
"Tôi có trợ lý, đây là mua cho cô đó." Cố Duy cúi đầu nhìn cô. "Chỉ một mình cô ở đây, gần đây chỉ có một mình tôi là người quen, chăm sóc cô một chút cũng không có gì, đừng suy nghĩ nhiều."
Lăng Chân nghĩ, nhưng chúng ta cũng không tính là người quen.
Nhưng trời sinh cô có tính tình lương thiện, không nói được những lời làm người ta tổn thương như thế.
Cô không biết phải nói tiếp thế nào, Cố Duy thấy thế thì nụ cười trong mắt càng trở nên sâu hơn.
Lần đầu tiên anh gặp Lăng Chân là trong bữa tiệc của , cô gặp một chiếc váy đỏ đứng trong góc khuất của sảnh tiệc, không nói gì cũng đã rất hấp dẫn người ta. Sau đó nhìn cô khiêu vũ mới phát hiện ra thì ra cô là tiểu tiên nữ.
Không ai mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-can-chong-cu-vai-phan-dien-hac-hoa/1715694/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.