Lăng Chân giật mình, thần sắc trong mắt thay đổi, sau đó gật đầu nói: "Được."
Tôi cũng... Có chuyện muốn nói với anh.
Ngụy Tỷ tách ra một chút khoảng cách, dùng đầu ngón tay ma sát nhẹ bờ môi của cô, thân mật ám muội.
"… Ngủ ngon."
Lăng Chân cũng nhẹ giọng: "Ngủ ngon."
Nhưng nói chúc ngủ ngon cũng không thể yên ngủ được, Lăng Chân bị mất ngủ cả đêm.
Trằn trọc mãi đến khuya, cô mới bật dậy khỏi giường, mặc bộ quần áo ở nhà dày cộm và nhìn quanh căn phòng nhỏ của mình.
Sống lâu ở một chỗ, trong lòng sẽ luôn nảy sinh ra cảm giác quyến luyến. Khi mới đến, cả căn phòng đâu cũng là đồ của nguyên chủ, nhưng bây giờ, quần áo treo trong tủ đều là do cô tự tay chọn, đơn màu và đẹp mắt. Tấm rèm cửa họa tiết những bông cúc nhỏ, khăn trải giường họa tiết gấu Rilakkuma đồng bộ với vỏ chăn. Trên bàn bày ấm hun hương và hoa khô, trong phòng thoang thoảng hương thơm ấm áp.
Nơi này đầy ắp những thứ cô yêu thích, đâu đâu cũng có dấu vết cô lưu lại.
Lăng Chân ôm đầu gối, thở dài.
Sau khi ly hôn, tất nhiên cô phải chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt. Sở dĩ cô vẫn chưa tìm nhà là vì cô cũng không chắc sau này mình có ở lại thành phố A nữa hay không. Giá nhà ở đây quá đắt, đến một thành phố nhỏ hơn biết đâu có thể sống dễ dàng và thoải mái hơn một chút.
Lăng Chân dự tính tận dụng cơ hội lưu diễn lần này để đi khắp nơi xem xét thử có nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-can-chong-cu-vai-phan-dien-hac-hoa/1715690/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.