Mùng mười tháng bảy năm Triêu Húc thứ mười một, ba ngày trước khi hoàngđế ngự giá thân chinh tới thành Chiến Vân, tả thừa tướng Thẩm Phục Ngônbị chém đầu tại pháp trường vì tội mưu phản, chu di cửu tộc, bắt giammột trăm lẻ bốn người, lưu vong sáu trăm hai mươi lăm người, cháu ruộtThẩm Phục Ngôn, Thẩm Thừa Hữu cũng nằm trong số người bị chu di.
Chuyện đó đến giờ đã hai tháng, người đáng lẽ đã chết kia lại đang ngồi đónhìn nàng. Một thân áo màu đỏ tía hoa mỹ, một chút ngây thơ cũng khôngcòn sót lại trên gương mặt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như có điều suynghĩ, lại không có kinh ngạc hay cừu hận. Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc bắtđầu nghi ngờ, người kia thật sự là Thẩm Thừa Hữu sao? Nhìn thoáng quathì khuôn mặt vốn là có một không hai nhưng thần thái khuôn mặt lại khác nhau rất lớn. Thẩm Thừa Hữu là một thiếu niên tuấn tú văn chương, nhỏnhắn, nho nhã dịu dàng, còn người trước mặt sắc bén, giống như một thanh kiếm bén nhọn, khác rất xa với người thiếu niên trong trí nhớ nàng.
Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc biến chuyển vạn lần, trên mặt có sự khiếp sợ nhưngcũng chỉ là một chuyện thoáng qua, ánh mắt quay lại, chân không dừngbước đi thẳng về phía trước, Bạch Tử lam cùng Lâm Vãn Y đồng thời đứnglên nghênh đón nàng.
“Tô tiểu thư, mời ngồi.” Ánh mắt Bạch Tử Lam lấp lánh nhìn nàng. Hắn tin lời nói của Lâm Vãn Y, tin cô gái trước mắt này không phải ‘Thương Hải di châu’ như người ta đồn đại, tin tưởng nàngkhông phải là hung thủ giết chết phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-vinh-phong-ca/1296518/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.