Trên con đường rộng rãi bằng phẳng bên ngoài thành Chiến Vân, khôngngừng có dân chúng già trẻ vì chiến tranh mà rời đi nay đã lục tục trởlại. Lúc này đã là giữa hè, buổi trưa mặt trời treo cao cao phía trên,hun đúc tất cả hơi nước của vùng đất này, nhưng cây cối bên đường vẫncao lớn xanh ngắt như trước, giành lại cho mọi người một chút râm mát.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ngược dòng người, rời khỏi thành Chiến Vân,xe ngựa không quá lớn nhưng vô cùng tinh sảo, buồng xe điêu khắc hoa văn hoa sen, trang nhã sinh động lại có phần ý tứ khác. Bốn góc của mái che cong cong treo bốn chiếc chuông nhỏ bằng vàng, phát ra những tiếng leng keng theo chuyển động của xe. Hai bánh xe và trục xe đều được bọc vàng, nhưng thật sự làm cho người ta sợ hãi là hai con ngựa kéo xe lại chínhlà Ô Vân Cái Tuyết trăm nghìn có một, Ô Vân Cái Tuyết này là ngựa tốtkhông gì sánh được, toàn thân đen bóng, bốn chân trắng, thật sự là ngựahiếm trong trăm nghìn mới có một, bây giờ lại bị dùng để kéo xe, ngườiđi đường thấy vậy không khỏi lắc đầu — thật là phí của trời!
Nhưngthiếu niên tuấn tú đang đánh xe kia có vẻ không cho là như vậy, hắn mặcmột bộ y phục màu xanh nhạt, tóc buộc gọn gàng, vẻ mặt tuấn tú nhàn nhã, ngay cả khi ở dưới ánh mặt trời thiêu đốt thế này cũng không chảy mộtgiọt mồ hôi. Thiếu niên này làm gì có chỗ nào giống người đánh xe, giống một thiếu gia của gia đình giàu có hơn, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-vinh-phong-ca/1296509/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.