Vào buổi giữa hè, các thị nữ yên lặng chờ đợi bên ngoài hành lang khônggây một tiếng động, trên cây ngô đồng ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu khôngngừng, càng làm nổi bật sự yên tĩnh của ngày hè sau giờ ngọ. Dạ NguyệtSắc nhìn hoa mẫu đơn qua tấm rèm cửa thêu hoa sen, hoa thơm khoe sắccũng không lọt được vào trong mắt nàng. 
Chuyện xưa cũng không quádài, bởi vì cũng có một vài chi tiết miêu tả huyết sắc tàn khốc mà chính Tiêu Lăng Thiên cũng không rõ. Tình cảm kia là như thế nào? Thứ tìnhcảm cho dù phải đem tất cả hậu thế để làm tế phẩm cũng muốn giữ lấyngười mình yêu ở bên cạnh, chỉ cần có thể ôm vào trong lòng thì dù cóphải hủy thiên diệt địa cũng không tiếc, nàng thực sự không hiểu, nàngchỉ biết mình và Tiêu Lăng Thiên lâm vào tử cục! 
Về phần cổ độc, cũng không phải nàng hoàn toàn không đoán được, lúc trước Vô Thương bắt mạch cho nàng có nói nàng giống như là bị trúng cổ, khi đó nàng đã mơ hồđoán được. Vừa nghĩ tới ở trong thân thể của mình có một con sâu, nàngđã thấy rùng mình. Nhưng thật sự nếu không sinh con sẽ không ảnh hưởnggì chứ? 
Tiêu Lăng Thiên nhìn cô gái ngồi đối diện với mình đang ngẩnngười ra, trong lòng lại thấy mơ hồ lo lắng. Hắn đem một ít chuyện kểlại cho nàng, sớm đã có sự chuẩn bị nếu như nàng hận hắn, dù sao đâycũng là thù máu, hắn chưa từng ảo tưởng nàng sẽ tha thứ. Nhưng khi nghechuyện, vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc rất bình tĩnh, sau đó lâm vào trầm tư. Sựbình tĩnh của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-vinh-phong-ca/1296506/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.