Chương trước
Chương sau
Đèn tường trước cửa chiếu nghiêng lên người, ngay cả bóng trên mặt đất cũng quấn quýt mập mờ.

Lê Phù bị ép đến mức không thở nổi: “Anh bị cảm, nên uống thuốc nghỉ ngơi đi.”

Cô cảm thấy Châu Ánh Hi sốt đến hồ đồ, nếu không thì sao đã bị bệnh rồi mà còn nghĩ đến chuyện này. Nhưng Châu Ánh Hi lại cảm thấy mình rất tỉnh táo, anh ôm cô từ phía sau, hình như hôm nay cô xịt chút nước hoa thơm ngát. Hơn nữa cô còn mặc đồng phục học sinh, còn có vẻ mềm mại của thiếu nữ.

“Em cũng biết anh bị cảm, sao còn nói những lời khó nghe như vậy?” Châu Ánh Hi cúi đầu, vùi vào cổ cô, giọng nói rất nhẹ: “Thư em gửi cho anh, không phải là anh chưa đọc qua, thậm chí anh còn thuộc luôn rồi. Anh biết trong lòng em, anh vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, nhưng không phải anh đang cố gắng sao?”

Trong lời nói của anh lộ ra sự tủi thân.

Hơi thở ẩm ướt bao phủ trên cổ và vai Lê Phù, khiến làn da cô ửng đỏ. Cô thừa nhận, Châu Ánh Hi luôn có bản lĩnh khiến trái tim cô đột nhiên mềm nhũn, cô nắm lấy bàn tay trên lưng: “Được rồi, sau này tôi sẽ không nói những lời khó nghe như này nữa, anh đi nghỉ ngơi đi, nhé?”

“Ừm.” Châu Ánh Hi giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, được cô đỡ về phía sofa.

Tuy không thường xuyên đến đây, nhưng ba Châu vẫn mời nhà thiết kế rất xuất sắc, thiết kế căn biệt thự này thành ngôi nhà mang hơi hướng Trung Quốc. Châu Ánh Hi bật một ngọn đèn anh thích nhất trong đại sảnh lên, là một bức tường gạch được nhà thiết kế sắp xếp gọn gàng, chính giữa cắt thành mặt một chiếc quạt. Khi đèn trong bình gốm sáng lên, có một loại yên tĩnh cổ xưa.

Cũng như ở Luân Đôn, anh không thích nhà mình sáng đèn vào ban đêm.

Châu Ánh Hi ngồi trên sofa, kéo tay Lê Phù, ngẩng đầu nhìn cô: “Rót cho anh cốc nước, được không?”

Tình ý nồng nàn trong mắt anh lại đong đầy trong trái tim của Lê Phù, hai người nhìn nhau, trái tim cô mềm nhũn không thể từ chối: “Được.”

Lê Phù nhanh chóng vào phòng bếp rót một cốc nước nóng, đưa cốc sứ cho người bệnh ngồi trên sofa.

Sau khi trà nóng làm ấm dạ dày, toàn thân Châu Ánh Hi thoải mái hơn rất nhiều, anh đặt cốc sứ xuống, anh lại giữ chặt tay cô, ngón cái xoa nhẹ lên đốt ngón tay: “Ở lại với anh, nhé?”

Lê Phù chần chừ vài giây, nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn nên đợi A Sâm đến đón thì tốt hơn.”

Châu Ánh Hi nhìn cô cười, cười cho sự ngây thơ của cô: “Em cảm thấy A Sâm thật sự sẽ tới đón em sao?”

Lê Phù chột dạ cúi đầu, cả người bị Châu Ánh Hi kéo về phía trước, cô tránh né ánh mắt của anh, anh chỉ có thể nhìn vào đáy mắt cô, cười nhẹ: “Bạn của em rất thông minh, đã sớm biết quan hệ của chúng ta, nếu không thì sao cậu ấy lại cho anh vào nhà nghỉ ngơi, rồi tìm lý do để em đưa anh về.”

Anh vươn tay, dùng đầu ngón tay ấn lên chóp mũi cô: “Đồ ngốc.”

Vốn dĩ giọng nói của anh rất êm tai, lúc này bởi vì bị cảm mà trở nên khàn khàn. Khi cưng chiều nói ra hai chữ mập mờ này, cho dù biết rõ là một cái bẫy, cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Trái tim Lê Phù run lên, sắc mặt ửng hồng, giây tiếp theo, cô bị Châu Ánh Hi ôm lấy, ngã xuống sofa, cô cứ như vậy đụng vào lồng ngực nóng bỏng của anh. Hai chân anh dang sang hai bên, để cô nằm lên trên người mình. Váy đồng phục học sinh rất ngắn, bị ép vén lên lộ ra nửa bờ mông của cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một tay Châu Ánh Hi ôm chặt eo nhỏ mềm mại trước mặt, một tay duỗi xuống, đánh nhẹ lên bờ mông săn chắc của cô.

“Sao anh lại đánh tôi?” Lê Phù chôn đầu bên cổ anh giận dữ hét lên.

“Bởi vì em không nghe lời.”

“Tôi không nghe lời lúc nào?”

“Váy đồng phục của người khác dài như vậy, sao của em lại ngắn thế này.”

“Dài vậy rất xấu, ngắn chút mới đẹp.”

Bốp, Châu Ánh Hi lại đánh lên mông cô lần nữa, dạy dỗ cái miệng nghịch ngợm bướng bỉnh của cô. Anh không nói gì, nhưng tiếng thở dốc dồn dập vô hình tạo cho Lê Phù cảm giác áp bức, cô lại lần nữa cảm nhận được sự mạnh mẽ của anh trong chuyện này.

“A…” Anh đánh một cái, cô hét một tiếng, thịt hai bên mông rung lên như sóng nước.

Quần lót cotton màu trắng bao quanh bờ mông như đào mật kia, bình thường khi mặc quần áo, nhìn qua nhỏ nhắn, nhưng thật ra rất săn chắc, đẫy đà. Cho nên Châu Ánh Hi rất thích đánh mông cô, thích xúc cảm trong lòng bàn tay, cũng thích nghe tiếng kêu của cô, còn có mấy tiếng rên rỉ khó chịu.

Làn da trắng nõn hằn lên dấu tay năm ngón nhợt nhạt, có lẽ là cảm giác tương phản giữa đồng phục học sinh và âu phục, khiến lúc này Lê Phù có loại ảo giác thiếu nữ mới lớn bị tên cặn bã khoác âu phục, giày da nhã nhặn bắt nạt.

Châu Ánh Hi quay đầu hôn lên vành tai Lê Phù: “Có đau không?”

Bị đánh mông là chuyện rất xấu hổ, Lê Phù nhăn mặt nói: “Anh phiền chết đi được.”

Đây cũng chỉ là món khai vị thôi, Châu Ánh Hi cúi đầu dụ dỗ cô: “Bé cưng, để anh chạm vào em, nhé?”

Trái tim Lê Phù thắt lại, đang phản kháng lần cuối: “Anh nhanh uống thuốc rồi đi ngủ đi…”

“Sờ em anh mới ngủ được.”

“Có chó mới tin anh.”

Chú thỏ nhỏ bình thường vui vẻ, nhanh mồm nhanh miệng, thỉnh thoảng tính tình nóng nảy còn rất thích cắn người, nhưng mỗi lần rúc vào lòng anh, lại hành động yếu ớt mong manh. Chút tương phản như vậy, khiến Châu Ánh Hi cứng thêm một vòng.

Anh ôm lấy Lê Phù, hai người đổi vị trí, để cô ngồi trên sofa.

Lê Phù ngồi quỳ trên sofa, tóc rủ xuống áo sơ mi trắng lộn xộn, vạt áo nhăn nhúm bị vén ra ngoài. Châu Ánh Hi đứng cạnh sofa, nhìn chằm chằm con mồi của mình, như thể có thể một ngụm buốt cô vào bụng bất cứ lúc nào.

Anh ngồi xổm xuống, cách tất trắng chạm vào chân cô: “Tách chân ra, được không?”

“Anh điên à?” Chắc chắn Lê Phù sẽ không làm ra tư thế tục tĩu này.

Nhưng dường như Châu Ánh Hi đến là để chế ngự cô, anh hôn dọc theo bắp chân cô lên đến đùi. Anh hôn rất nhẹ nhàng, khiêu khích cả người cô run lên, thân thể bị kích thích nổi lên phản ứng.

Giọng nói của anh rơi xuống dưới váy: “Bé cưng, rất muốn chạm vào em.”

Trái tim lại bị sự dịu dàng của anh kéo chùng xuống một tấc, hai chân Lê Phù cử động rõ ràng, nhưng cô vẫn không dám làm ra tư thế kia. Thấy cô thẹn thùng, Châu Ánh Hi nâng hai chân cô lên, giúp cô điều chỉnh đến vị trí thích hợp, chân tách thành hình chữ M gợi cảm.

“Châu Ánh Hi, nhất định phải dùng tư thế này sao…” Cô căng thẳng, mắt cũng không dám nhìn anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Châu Ánh Hi lại dỗ dành: “Sờ như này em sẽ rất thoải mái.”

Anh kéo khăn giấy ướt từ phía sau, lau sạch ngón tay xong thì chậm rãi cởi chiếc quần lót duy nhất che đi sự xấu hổ dưới váy. Lê Phù lén thấy anh vò quần lót của mình ném lên ghế bên cạnh, lập tức mặt đỏ tai nóng. Anh quay đầu lại, nhìn cô trước rồi sau đó mới thưởng thức bộ phận riêng tư hoàn toàn bại lộ dưới váy.

Lông mu thưa thớt phủ trên thịt non của âm hộ, có lẽ do sự tiếp xúc da thịt vừa rồi, trên miệng huyệt dính chút chất lỏng, bóng loáng, hình như còn có nước từ bên trong chảy ra, nhưng không quá nhiều.

“Không nghĩ tới anh lại biến thái đến vậy.” Lê Phù bị nhìn chằm chằm, mặt nóng như nước sôi.

Sợ tay mình lạnh, Châu Ánh Hi xoa lòng bàn tay cho ấm trước, sau đó phủ lên toàn bộ âm hộ của cô, nhẹ nhàng xoa xoa phần thịt mềm dưới lòng bàn tay: “Bởi vì ở chỗ nào em cũng xinh đẹp.”

Mới bị xoa qua xoa lại hai cái, Lê Phù đã mẫn cảm đến mức toàn thân không nhịn được run rẩy, tiếng hô hấp ngày càng gấp gáp.

Váy đồng phục bị vén đến hông, đôi chân mảnh khảnh mở rộng ra, toàn bộ huyệt nhỏ và lông mu đều như một khu rừng ẩm ướt, đẫm nước. Thật ra động tác của Châu Ánh Hi không mạnh, thậm chí dịu dàng lạ thường, trong tiếng dỗ dành không ngớt của anh, cảm giác ngứa ngáy thoải mái len lỏi trong da thịt, khiến cô quên mất cả sự căng thẳng.

“Thoải mái không?” Châu Ánh Hi dùng lòng bàn tay xoa nắn huyệt nhỏ đầy đặn của cô từ dưới lên trên, chất lỏng kéo thành tơ dính đầy kẽ tay và lòng bàn tay anh, cánh môi bị xoa nắn lật lên.

Hai tay chống hai bên, Lê Phù ngẩng cần cổ thon dài, nhắm hai mắt rên nhẹ: “Ừm, ừm, thoải mái…”

“Có muốn xoa chỗ đó không?” Châu Ánh Hi vừa dỗ vừa xoa.

“Ừm…” Ý thức trong đầu Lê Phù đã bị khoái cảm tinh tế cắn nuốt.

Ngón tay dính chất lỏng ấn vào hạt đậu nhỏ trong thịt, Châu Ánh Hi dùng lòng bàn tay xoa nắn, ngón tay khép lại không ngừng xoa bóp âm vật. Khoái cảm từ tinh tế như dòng điện biến thành cơn sóng lớn mãnh liệt, trong nháy mắt xông về phía Lê Phù. Khi độ mẫn cảm đạt đến giới hạn, cô suýt nữa kẹp chặt hai chân lại, giữa môi không còn là tiếng rên rỉ, mà là tiếng kêu đầy dục vọng.

“A, a… Châu Ánh Hi…”

Biết đây là tín hiệu cầu cứu của cô, nhưng Châu Ánh Hi thích nhìn cô cầu xin mình thương xót, khuôn mặt đỏ bừng bối rối, biểu cảm mê man, đôi môi phấn hồng bên dưới mở rộng, môi phía trên cũng hơi hé mở, thở dốc. Trong mắt anh như chứa lửa, gậy thịt trong âu phục cương cứng khó chịu, anh đột ngột ấn mạnh lòng bàn tay về phía miệng huyệt.

Anh từ xoa nắn nhẹ nhàng, biến thành đè ép hung ác.

Cơ thể như đang sôi trào, Lê Phù nắm chặt vải trên ghế sofa, cô bị khoái cảm bao vây, nhíu mày lắc đầu thiếu kiên nhẫn: “Không phải anh nói không sờ sao?”

Đến cái bước này rồi, mà vẫn thật sự cho rằng chỉ sờ sờ thôi.

Châu Ánh Hi bỗng cảm thấy cô càng thêm đáng yêu, vì thế anh càng nỗ lực dùng bàn tay nóng đỏ của mình vỗ lên huyệt nhỏ của cô: “Sờ chút thì sao mà đủ, anh muốn em thoải mái hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.