Lê Phù ngơ ngác, không rảnh để ý đến trò đùa của Châu Ánh Hi: “Chưa thấy ai chơi xấu hơn anh.”
Cô xoay người đi về phía phòng tắm, nhưng vừa đẩy cửa ra, cả người đã bị người phía sau đẩy đến bên cạnh bồn rửa mặt, cô hoảng sợ: “Châu Ánh Hi, anh làm gì vậy?”
Nhìn khuôn mặt cáu kỉnh trong gương, Châu Ánh Hi cũng cảm thấy rất đáng yêu, nhưng hình như anh đang tức nghẹn họng vì điều gì đó, anh ôm chặt Lê Phù từ phía sau, áp vào trán cô tỏ vẻ bất mãn: “Sáng sớm đã có một nam sinh xách ba túi hoa quả lớn tới tìm em, ấm lòng phết nhỉ.”
Lê Phù bị anh ôm trong ngực, dáng vẻ châm biếm của anh khiến cô không có đầu óc để suy nghĩ: “Vậy à, trông như nào, cậu ấy có xưng tên không?”
“Trông đẹp trai đấy.”
“Bạn là nam của tôi đều rất đẹp trai.”
“…”
Lê Phù vừa dứt lời đã ý thức được mình giẫm trúng bãi mìn, quả nhiên, cô đã châm ngòi kích nổ quả mìn. Hai tay ôm eo cô càng thêm dùng sức, Châu Ánh Hi nói: “Anh biết cậu ta.”
“Anh biết cậu ấy?” Lê Phù kinh ngạc.
“Hửm, là người em đăng lên vòng bạn bè hai ngày trước, bạn mới (*).” Châu Ánh Hi cố tình nhấn mạnh ba chữ sau.
(*) Bạn mới: 新朋友.
Lê Phù bỗng nhớ ra John nói sẽ về quê hái chút trái cây cho cô, bởi vì là chị em tốt, nên cô khá thờ ơ, chỉ lẩm bẩm một câu: Sao cậu ấy đến mà không gọi cho mình nhỉ?
Nhưng thái độ thân thiết của cô lại càng chọc giận Châu Ánh Hi: “Chúng ta quen nhau đã ba tháng rồi, sao không thấy em đăng tin nào về anh?”
Mùi dấm chua nồng nặc, Lê Phù ngửi được thì bật cười: “Anh đừng có phát điên, tôi muốn rửa mặt, tôi đói lắm rồi.”
“Anh cũng đói.” Châu Ánh Hi nhìn chằm chằm vào mắt cô trong gương.
“Vậy thả tôi ra đi ăn đi.”
“Ừm.”
Lê Phù đơn thuần cho rằng Châu Ánh Hi thật sự đang nói về chuyện ăn uống, nhưng cách hiểu của hai người lại có chút sai lệch.
Một tay của anh trực tiếp thò vào từ áo đến phần bụng phẳng lì của cô, không nói câu nào, đi lên trên nắm lấy bầu ngực tròn trịa của cô. Bởi vì anh bóp hơi mạnh, khiến cô rên nhẹ mấy tiếng, cơ thể không ngừng nâng lên.
“Châu Ánh Hi, anh buông tay, buông ra… Ưm, ưm…” Lê Phù vọng tưởng đẩy Châu Ánh Hi ra, nhưng không thể cản tên cặn bã nhã nhặn này: “Anh, cái đồ, biến thái chết tiệt…”
Cô bị xoa nắn muốn mắng chửi người khác, nhưng đồng thời lại có khoái cảm lan khắp người, giọng nói cũng run lên.
Chẳng những Lê Phù không đẩy được người ra, ngược lại còn thấy Châu Ánh Hi thò tay kia vào trong quần ngủ của mình, loại cảm giác nhìn anh trắng trợn bắt nạt mình này khác hẳn tối qua.
Có lẽ bởi vì hai người đã làm chuyện thân mật nhất, lúc Châu Ánh Hi động dục với cô, hành vi càng không bị não bộ khống chế. Hơn nữa, lúc này anh còn đang ăn dấm chua của tên John kia.
Lồng ngực anh run lên vì tức giận, ngón tay trực tiếp đẩy quần lót bông mỏng manh kia ra, Châu Ánh Hi như rất quen thuộc nơi riêng tư của Lê Phù, đầu tiên, năm ngón tay che trên âm hộ, di chuyển theo lớp lông mu thưa thớt không ngừng xoa nắn. Lòng bàn tay xoa bóp thịt môi mềm mại, ngón giữa thì chọc vào huyệt, chậm rãi tiến vào. Nhưng anh học hư, đầu ngón tay không hoàn toàn tiến vào, mà cắm vào trong huyệt rồi lại rút ra.
Nhưng như vậy ngược lại càng khiến Lê Phù bị cọ không chịu nổi, rõ ràng có âm thanh phản kháng muốn thoát ra khỏi cổ họng, nhưng cơ thể lại dần bị cảm giác chua xót vô tận chiếm giữ, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ run rẩy.
Bởi vì đối diện với gương trang điểm, hơn nữa hai người đều đang tựa người vào bồn rửa mặt, hình ảnh nhìn thấy trong gương quá mức rõ ràng.
Lê Phù nâng cần cổ thon dài lên, người đàn ông phía sau vừa xoa ngực cô, vừa dùng ngón tay chọc vào huyệt cô. Rất nhanh trên mặt cô đã đỏ lên, ngón giữa của anh cong lên trong âm đạo, tăng nhanh tốc độ ra vào, cô vô thức đè lên mép bồn rửa mặt, đá cẩm thạch lạnh lẽo dường như có thể hạ nhiệt độ cho cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sâu quá, quá sâu rồi… Anh nhẹ chút, nhẹ chút…” Vừa rồi Châu Ánh Hi lại đút thêm một ngón tay vào, chụm lại khuấy đảo huyệt nhỏ ướt át, Lê Phù có chút không chịu nổi, cơ thể run rẩy, chân cũng mỏi nhừ, sắp đứng không vững.
Ngón tay móc huyệt không chỉ mang theo tiếng nước dâm đãng, còn mang theo chất lỏng dính nhớp, ngón tay Châu Ánh Hi như ngâm trong nước, cơ thể Lê Phù rất mẫn cảm, nước cũng rất nhiều. Anh không muốn rút ra nhanh như vậy, tay phía trên từ ngực di chuyển xuống, dùng sức giữ chặt eo thon của cô, ôm cô vào trong ngực, tay phía dưới lại tăng tần suất, nhanh chóng ra vào trong huyệt.
Nước bắn tung tóe trong quần lót cô, Lê Phù bủn rủn không nhịn được cong lưng, cúi đầu, tóc dài nhảy múa lộn xộn theo chuyển động của cô. Sáng sớm đến chút sức xin tha cũng không có. Lúc Châu Ánh Hi rút ngón tay ra, có nước phun ra từ huyệt nhỏ, anh lật người cô lại, để cô đối diện với mình.
Lần nữa bị bắt nạt, Lê Phù đá Châu Ánh Hi, trừng mắt nhìn anh.
Cô như chú thỏ nhỏ sốt ruột trút giận, Châu Ánh Hi không để ý, ngược lại rất hưởng thụ, anh cúi xuống, dịu dàng ra lệnh cho cô: “Hôn anh một cái.”
Lê Phù nhíu mày: “Cút chỗ khác.”
“Hôn anh một cái.” Châu Ánh Hi lặp lại, nhưng giọng điệu không còn dịu dàng, trở nên mạnh mẽ.
Không có cửa.
Lê Phù muốn trốn, nhưng bị Châu Ánh Hi mạnh mẽ bắt lại, hai chân thon dài kẹp chặt cô trước người mình, dùng giọng điệu nếu không nghe lời hậu quả sẽ rất đáng sợ: “Hôn anh, anh sẽ cho em đi ăn cơm.”
Rất muốn bóp cổ anh, nhưng Lê Phù nhịn lại, thản nhiên mổ một cái lên mặt anh.
Châu Ánh Hi không hài lòng: “Hôn cho cẩn thận.”
“Anh đừng có được voi đòi tiên…”
Lê Phù còn chưa nói hết câu, đã bị Châu Ánh Hi hôn, răng môi bị dùng sức cạy ra. Sau khi hôn cô một lúc, mông bị anh nâng lên, bế cô vào phòng ngủ.
“Châu Ánh Hi, anh điên rồi à?”
“Ừ.”
…
Ngày đó, Châu Ánh Hi dùng sự dịu dàng mê hoặc lòng người của mình để dành được nửa tháng suy nghĩ của Lê Phù.
Thời hạn cuối cùng vẫn là ngày đến hạn thuê nhà.
Châu Ánh Hi trở về Luân Đôn, không thường xuyên quấy rầy Lê Phù, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm cuộc sống của cô, chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình. Mà Lê Phù lại không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, bởi vì cô phải bận rộn hoạt động diễn thuyết ở câu lạc bộ, chỉnh sửa bản thảo, học thuộc thôi cũng đã chiếm hết thời gian của cô.
Có vài lần Châu Ánh Hi gửi Wechat, hoặc là cô quên trả lời, hoặc là rất muộn mới trả lời.
Lê Phù là loại người lý trí hơn tình cảm, cô vĩnh viễn sẽ đặt bản thân ở vị trí thứ nhất. Về phần đàn ông, tình cảm, tất cả đều phải xếp hàng, nếu quá phiền phức, thậm chí cô còn có thể không cần.
Bản thân và tự do là linh hồn cô theo đuổi.
Ngày diễn thuyết, toàn bộ quá trình Ngô Thi đều đồng hành cùng Lê Phù, thật ra đây cũng không phải lần đầu Lê Phù diễn thuyết ở câu lạc bộ, tính cách cô từ nhỏ đã hào phóng cởi mở, năm ba tiểu học đã bắt đầu tham gia cuộc thi diễn thuyết. Cho nên đối với chuyện diễn thuyết, chỉ cần cô chuẩn bị đầy đủ, về cơ bản sẽ không luống cuống.
Chủ đề bài diễn thuyết của cô là “Về sự sống và cái chết.”
Bởi vì thích nghiên cứu loại học thuật tương đối nặng nề, nghiêm túc này nên cô mới muốn trở thành pháp y.
Trong rạp chỉ trống ba hàng trên cùng, chỗ ngồi còn lại đều chật cứng người, phần lớn đều là sinh viên Cambridge. Nhưng ngồi kế bên Ngô Thi lại là một người đàn ông chừng 50 tuổi, gương mặt hào hoa lạ lẫm, không giống giảng viên ở đây.
Đúng lúc ông ấy trả lời Wechat, Ngô Thi nhìn thoáng qua thấy ông ấy dùng tiếng Trung.
Trên sân khấu, Lê Phù dùng toàn bộ vốn tiếng Anh ba hoa khoác lác về chủ đề sống chết, cô không chỉ có chuyên môn mạnh, sự lôi cuốn chảy trong người rất hợp diễn thuyết, có thể biểu đạt đề tài khô khan một cách thú vị, mà vẫn không mất chiều sâu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sinh viên dưới sân khấu vỗ tay liên tục.
Mà Ngô Thi phát hiện, camera của người đàn ông bên cạnh chĩa thẳng vào Lê Phù, không phải chụp ảnh thì là quay video, còn cười say sưa không biết đang chia sẻ, đàm luận với ai. Cô ấy cẩn thận tìm hiểu về người đàn ông trung niên này, mặc áo sơ mi trắng và quần âu bình thường, cô ấy không khỏi nhớ tới “Ông chú biến thái” nhóm chị em nhắc tới trước đó, đã có mấy người bạn sống một mình bên ngoài bị theo dõi.
Diễn thuyết vừa kết thúc, Ngô Thi lập tức đưa Lê Phù ra khỏi phạm vi tầm mắt của ông chú kia, còn kể lại chuyện vừa xảy ra một lần. Nghe xong, Lê Phù chỉ nói cô ấy nghĩ nhiều, nói có lẽ người đàn ông kia cảm thấy hứng thú với đề tài của cô, muốn quay video diễn thuyết để về nhà xem lại thôi.
Cuối cùng, Ngô Thi không tạo thêm khủng hoảng nữa, chỉ dặn Lê Phù cẩn thận một chút.
Lê Phù xoa cánh tay cô ấy nói, biết rồi.
Thời tiết không tệ, hai người muốn đến công viên gần đó đi dạo, sau đó buổi tối đến quán lẩu Trùng Khánh mới mở ăn cơm cùng A Wing.
Đi chưa được hai bước, đột nhiên Ngô Thi rất muốn hỏi Lê Phù tình hình gần đây của cô và Châu Ánh Hi.
Tuy hai người là bạn thân không có gì giấu nhau, nhưng tạm thời Lê Phù cũng không muốn kể về đêm đầu tiên của cô với Ngô Thi. Bởi vì, cô không muốn bất kì ai quấy nhiễu phán đoán của cô.
Cô chỉ cười qua loa nói, thì vậy thôi.
Trong hành lang sinh viên qua lại, người đàn ông trung niên “đáng nghi” đứng sau cây cột, ông ấy nhận hai cuộc điện thoại trước, người ở đầu dây bên kia đều tôn kính gọi ông ấy là Giám đốc Châu.
Vừa nói chuyện công việc xong, điện thoại lại rung lên.
Tên người gọi là Ánh Hi.
Người đàn ông nhận điện thoại, khác với giọng điệu nghiêm túc vừa rồi, ông ấy thoải mái hơn rất nhiều.
Người trong điện thoại rất bất đắc dĩ: “Ba, ba đến Anh không nói với con thì thôi đi, sao lại chạy tới Cambridge trước.”
Ông ấy là ba của Châu Ánh Hi, Châu Thành Tề.
Châu Ánh Hi thừa hưởng không ít ưu điểm của ba, ví dụ như vóc người cao lớn, và khí chất nhã nhặn nho nhã.
“Ba nóng lòng muốn xem xem, rốt cuộc là dạng nữ sinh như nào, lại có thể mê hoặc con trai ba đến mức dám phản kháng bà mẹ sư tử của nó.” Châu Thành Tề trêu ghẹo nói, ông ấy và vợ Phương Vận Xu khác nhau, đối xử với con trai như bạn bè.
Châu Ánh Hi quả thật thân thiết với ba hơn, bởi vì ở chung với ông ấy thoải mái hơn.
Châu Ánh Hi thăm dò hỏi: “Vậy ba có hài lòng không?”
Vài giây sau, Châu Thành Tề gật đầu khẳng định: “Rất hài lòng.”
…
Bên kia, khoảng 5 giờ, Lê Phù và Ngô Thi chạy đến nhà hàng Trung Quốc mới mở. Cambridge không lớn, đi mấy con phố là tới, lúc đến, mấy người A Wing đã gọi nồi và đồ ăn.
Đây là quán lẩu Trùng Khánh được chấm điểm không tệ, trước khi đến đã khiến Lê Phù thèm không chịu nổi.
Bốn năm người tụ tập quanh nồi dầu đỏ nóng hổi, vừa ăn vừa trò chuyện.
Lê Phù ôm trà chanh lạnh giảm bớt vị cay, nghe A Wing và Ngô Thi phàn nàn chuyện lạ gần đây của mình, cô cười nghiêng ngả, nên đã xem nhẹ vài tin nhắn của Châu Ánh Hi, đến khi có một cuộc điện thoại, cô mới thoát khỏi sự phấn kích.
Bởi vì cuộc gọi là từ anh trai.
Quán lẩu quá ồn ào, Lê Phù chào hỏi các cô ấy xong, đẩy cửa ra, một mình chạy tới tán cây ngoài đường nghe điện thoại. Ngô Thi định ra bên ngoài hút thuốc, vui vẻ chạy ra ngoài, muốn chọc Lê Phù, lại phát hiện sắc mặt cô ngày càng tệ, thậm chí tay cũng đang run rẩy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]