Nữ nhân vừa bước vào vẫn mang gương mặt trong sáng, thuần khiết như mọi ngày với đôi mắt tươi đẹp dưới hàng mi thật dài. Nàng không còn trẻ nữa, nhưng khí chất thanh xuân vẫn hừng hực, phảng phất dáng vẻ của nữ tử Đông Hồ độc thân cách thành Kiến An ngàn dặm năm xưa.
Dương Đại chậm rãi đứng dậy, đến gần nàng, cúi đầu hành lễ theo nghi thức của người Đông Hồ, khẽ nói, "Dì."
Lạc Lan mặt không đổi sắc nhìn hắn, "Không dám nhận lễ của Mục vương điện hạ."
"Dì chưa từng đặt chân vào nội viện. Hôm nay đến đây, không biết có chuyện gì phân phó?"
"Ta còn không có bản lĩnh sai bảo Mục vương điện hạ." Lạc Lan cầm mớ giấy trong tay, siết thành một nắm, ném về phía Dương Đại, "Ta nhận được thư do tam ca gửi đến. Nhiều năm qua chúng ta không liên lạc, họ sẽ không vô duyên vô cớ viết thư cho ta. Phong thư này chắc chắn là ý của ngươi."
"Sao dì lại nghĩ vậy?" Dương Đại cười cười, một lần nữa thong thả ngồi xuống ghế, "Ngoại tổ phụ mất, người là nữ nhi nhỏ nhất của ông, đương nhiên phải quay về làm tròn đạo hiếu. Đó chẳng phải phép tắc của Đông Hồ sao?"
Vừa nhớ đến vị phụ thân đã giành cả tuổi trẻ rong ruổi trên thảo nguyên vừa mới qua đời, Lạc Lan lại trầm mặc. Một hồi lâu sau, nàng mới thấp giọng nói, "Ta có thể đi. Nhưng ngươi phải để ta đưa tứ công tử đi."
Dương Đại khẽ bật cười, "Người muốn đưa tứ đệ đến địa bàn của Thác Bạt gia sao? Tuy nó tàn phế, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-tan-non-song/223570/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.