"Lạc Lan, sao Vệ Trường Hiên còn chưa về?" Dương Diễm mở mắt, khẽ hỏi.
Lạc Lan sờ trán y, "Đừng lo, lát nữa hắn sẽ về ngay thôi."
Sắc mặt Dương Diễm lộ vẻ đau thương, "Liệu hắn có đi không, giống như Thác Bạt vậy?"
"Thác Bạt có chuyện cần làm, còn tiểu ca họ Vệ kia không như vậy. Hắn sẽ theo ngài." Lạc Lan dịu dàng đặt một nụ hôn lên vầng tráng trơn bóng của y, "Hắn không giống một kẻ nói dối."
Dương Diễm được nụ hôn ấm áp này trấn an, khẽ cười, "Lạc Lan, người thật sự rất giống mẫu thân ta."
Trên thực tế, Dương Diễm chưa từng gặp mẫu thân mình. Lạc Lan thở dài, "Mẫu thân của người là quý nữ của Đông Hồ chúng ta. Truyền thuyết kể rằng các thiên thần đã phái nàng xuống làm nữ nhi của Thác Bạt gia. Khi nàng còn chưa xuất giá, người ta đã nói con trai nàng về sau sẽ làm chủ nhân thiên hạ."
"Xin lỗi, Lạc Lan." Dương Diễm bỗng nói, "Ta là kẻ vô dụng, không xứng làm con của mẫu thân."
Lạc Lan sửng sốt nhìn y, trong đôi mắt trong veo ấy dường như có ánh nước xao động.
Màn đêm yên tĩnh chợt bị tiếng đập cửa thô lỗ chen ngang. Lạc Lan vỗ vai Dương Diễm, "Để ta ra ngoài xem."
Có vài thị nữ vội vàng khoác áo ra mở cửa, không ngờ một người toàn thân đầy máu lảo đảo ngã vào. Thị nữ kinh hãi suýt nữa thì hét toáng lên. Lạc Lan nghiêm giọng trách mắng, "Hoảng sợ cái gì? Còn không mau mang hòm thuốc đến đây?"
Vệ Trường Hiên cũng không vào phòng, chỉ nằm bò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-tan-non-song/223562/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.