Chương trước
Chương sau
Ban đêm, nửa vầng trăng thoắt ẩn thoắt hiện trong mây.
Các doanh trại bên ngoài Bàn Môn quan đã bắt đầu nhóm lửa mà cổng chưa đóng kín. Phó tướng Bùi An còn nóng ruột đi qua đi lại ngoài doanh trướng hồi lâu. Trước nay hắn vẫn luôn bình tĩnh, vậy mà giờ lại cực kỳ sốt sắng.
Mãi lâu sau mới nghe tiếng chân từ xa vọng lại gần. Dưới ánh trăng mỏng manh, hắn thấy bóng dáng quen thuộc của Vệ Trường Hiên, vội vàng bước tới hành lễ, "Tướng quân cuối cùng đã về rồi."
Vệ Trường Hiên dừng lại, có chút kinh ngạc nói, "Sao vậy? Ngươi đang đợi ta à?"
Thấy mặt chàng tỉnh bơ như không, Bùi An khổ sở nói, "Chẳng lẽ tướng quân đã quên, hôm nay ngài dám chặn xa giá của Mục vương ngay trước mặt mọi người, chưa nói một lời đã mang điện hạ đi. Bạt Liệt tướng quân đang sốt ruột sắp phát điên rồi. Đám người hầu của Mục vương cũng như bò trên chảo lửa. Cả ngày hôm nay mọi người lục tìm khắp thành Cam Châu từ trong ra ngoài mà không thấy bóng dáng hai người đâu. Đến giờ Bạt Liệt tướng quân còn chưa hồi doanh."
"Việc này..." Vệ Trường Hiên xấu hổ ho khẽ, "Là ta sơ sót, quên báo cho bọn họ. Nửa ngày nay ta và Mục vương rảnh rỗi ôn lại chuyện xưa, quên cả giờ giấc. Ngươi mau sai người báo cho Bạt Liệt tướng quân một tiếng để ngài khỏi lo lắng."
"Nhưng mà...." Bùi An còn định mở miệng nói nhưng một bóng người đã bước ra sau lưng Vệ Trường Hiên. Người kia nhỏ nhắn quá nên ban nãy mới bị Vệ Trường Hiên che khuất hoàn toàn, hắn không nhìn ra.
Người đó khoác áo khoác của Vệ Trường Hiên, đầu đeo thúc quan bằng bạc khắc long văn, nét mặt lạnh nhạt, tựa như mưa phùn ngày xuân, khẽ gật đầu cười nói, "Bùi tiểu quân gia."
Bùi An cuống quýt quỳ xuống, "Bái kiến Mục vương điện hạ."
"Làm phiền ngươi báo tin cho tùy tùng của bổn vương, nói tối nay bổn vương nghỉ ngơi tại chỗ của Vệ Trường Hiên, dặn bọn họ không cần hầu hạ."
"Vâng." Tuy Bùi An không hiểu nổi nhưng cũng đành phải nghe lời.
Đại trướng trong quân doanh thường đơn sơ. Tuy Vệ Trường Hiên là tướng quân thì lều trướng cũng chỉ rộng rãi hơn người khác một chút chứ không êm ái dễ chịu gì. Trên chiếc bàn thấp có mấy quyển sách tán loạn cùng một ít bản đồ hành quân, còn lại là giường trải chăn mỏng, không còn gì khác.
Vệ Trường Hiên đỡ Dương Diễm ngồi xuống, sau đó cầm lấy chậu nước đi ra ngoài. Khi chàng quay lại, Dương Diễm vẫn ngồi im một chỗ. Y mặc cẩm bào màu trắng bạc, thêu long v ăn xanh nhạt, vô cùng hoa quý, càng cho thấy rõ y và cái giường quân đội cũ nát kia không thuộc về nhau.
"Đêm nay ngươi thật sự ngủ lại đây sao?" Vệ Trường Hiên giặt khăn cho y rửa mặt, buồn cười nói, "Chỗ ta không sánh bằng vương phủ, giường đệm thô sơ, chỉ sợ ngươi ngủ không ngon."
"Ta đâu có đỏng đảnh như vậy." Dương Diễm phản bác chàng, đá giày ra, ngửa lưng nằm xuống chiếc giường chật chội. Vừa mới nằm, y liền nhíu mày, sau đó chống tay ngồi dậy.
"Sao, bị cào xước rồi à?" Vệ Trường Hiên nhìn vẻ mặt y là hiểu, liền bước tới vén ống tay áo của y lên. Cánh tay trắng nõn của Dương Diễm đã bị cào thành hai vệt đỏ hồng rất rõ ràng.
Dương Diễm không thấy gì, vẫn kiên quyết lắc đầu, "Không có."
Vệ Trường Hiên thở dài, cầm lấy cánh tay y khẽ khàng xoa, "Lúc hành quân bao giờ cũng chỉ lấy những vật liệu có sẵn trên đường để dựng doanh trướng. Giường của ta cũng như những người khác, tùy tiện chặt chút gỗ thô sơ ven đường dựng thành. Nếu ngươi ngủ ở đây một đêm thì sợ mai không dậy được."
Dương Diễm nhíu mày, "Ngươi ngủ được, ta cũng ngủ được."
Thấy y có vẻ hờn dỗi, Vệ Trường Hiên càng buồn cười. Chàng bật cười mấy tiếng, vươn tay kéo Dương Diễm lên, "Nào, nghe lời đi, ngồi dậy."
Dương Diễm không chịu nhấc mông, lắc đầu nói, "Tối nay ta ngủ lại đây, không đi đâu hết."
"Phải phải phải, Mục vương điện hạ." Vệ Trường Hiên ngoài miệng nói thế nhưng tay lại dùng sức ôm y lên.
"Vệ Trường Hiên, ngươi..." Dương Diễm túm tà áo chàng, vừa định tránh ra nhưng trời đất quay cuồng một trận, lại bì chàng kéo ngã xuống người. Cùng lúc đó, chiếc giường dưới thân bọn họ cũng không chịu nổi sức nặng mà kêu cót két một tiếng.
Vệ Trường Hiên dán vào lỗ tai y, cười khẽ, "Không cho ngươi đi chỗ khác, đêm nay ngủ trên người ta, được không?"
Dương Diễm còn chưa kịp phản ứng, y mở lớn cặp mắt, chống cằm lên ngực Vệ Trường Hiên, chỉ cảm thấy cả người đều bị hơi thở và thân nhiệt của chàng bao trọn. Y không cầm lòng được, vươn tay vuốt ve gò má Vệ Trường Hiên. Giờ gương mặt chàng đã khác so với thời niên thiếu, râu ngắn hơi ram ráp lòng bàn tay, nhưng hình dạng lại vẫn quen thuộc. Y chậm rãi lướt đầu ngón tay, lần đến đôi môi chàng. Khóe môi hơi cong lên, dường như đang mỉm cười. Y bị nụ cười ấy mê hoặc, chậm rãi cúi người xống, hôn lên đôi môi mỏng.
Thân thể hai người kề sát vào nhau, hôn rất nồng nhiệt, lửa tình chẳng mấy chốc mà cháy lên. Vệ Trường Hiên nhanh chóng đảo chủ thành khách, ngẩng lên, vươn tay đè chặt gáy Dương Diễm, khiến y không còn đường lui, chỉ có thể sống chết hôn môi mình. Cánh môi Dương Diễm bị chàng ngậm mút đến sưng đỏ, màu sắc nở rộ như cánh sơn trà. Hai tay y ôm chặt cổ Vệ Trường Hiên, yếu ớt ngẩng lên. Hơi thở nóng rực của chàng cũng cứ thế trượt dần xuống cổ.
Trong lúc cọ xát, phát quan nặng nề trên đầu Dương Diễm cũng rơi ra. Những sợi tóc đen như mực đổ xuống tựa mưa xuân. Tấm áo cẩm bào màu trắng bạc mở rộng, lớp áo trong cũng trượt xuống đầu vai, để lộ da thịt trơn bóng. Y hoàn toàn chẳng hay biết gì về dáng vẻ của mình lúc này cả, chỉ nghe tiếng thở ngày càng dồn dập của Vệ Trường Hiên, khiến y cũng không tự chủ được mà rối loạn. Đang lúc hoảng hốt, y chợt nghe Vệ Trường Hiên thở dài, khẽ gọi, "Dã Hề...." Giọng chàng khàn đặc, khiến y vô thức run rẩy, không thể cầm lòng, mò mẫm tìm cách cởi nút thắt trên áo Vệ Trường Hiên.
Dường như nhận ra động tác của y, Vệ Trường Hiên phát ra tiếng cười khẽ ngắn ngủi, nắm bàn tay Dương Diễm, dẫn dắt y cởi ngoại bào của mình, sau đó là lớp áo trong. Khi bàn tay Dương Diễm chạm vào da thịt trần trụi, đầu tiên y khẽ run lên, sau đó lại cẩn thận ve vuốt. Vệ Trường Hiên bị y đụng chạm, hơi thở ngày một hỗn loạn, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà ghé tới, cắn bờ môi y.
Dương Diễm bất ngờ không kịp đề phòng đã bị chàng cắn một cái, nhưng lại không thấy đau, chỉ cảm thấy đầu lưỡi như chạm phải rượu mạnh, thiêu đốt mình say bừng bừng. Hơi thở bọn họ quấn quýt, da thịt kề cận, hôn đến trời đất quay cuồng. Không lâu sau, quần áo đã cởi sạch, cẩm bào lụa gấm cùng áo vải thô sơ cùng rơi một chỗ, trượt từ mép giường xuống đất.
Vì chiếc giường nhỏ hẹp, mà hai người lại đang ôm nhau với tư thế ngồi, hai má Dương Diễm nóng bỏng, cặp mắt ướt át mông lung, lồng ngực gầy yếu phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp gáp. Vệ Trường Hiên nghe tiếng thở dốc đã biết y không chịu nổi nữa rồi, cố ý chậm động tác an ủi trong tay lại, tay kia vươn lên vuốt ve bờ môi Dương Diễm. Dương Diễm vô thức hé miệng, ngậm mút ngón tay ấy.
Vệ Trường Hiên ban đầu còn ngại đang ở trong quân doanh, không định làm đến cùng, nhưng động tác này của Dương Diễm khiến lý trí của chàng lập tức tan thành mây khói. Chàng hít thở nặng nề, cắn môt cái lên cần cổ thon dài của Dương Diễm, vật dưới thân đã thẳng tắp, lập tức xông vào.
Dương Diễm đã lâu chưa làm việc này, lại đang ngồi trên đùi chàng, bỗng nhiên hoảng loạn, hơi vùng vẫy, "Cho ta....Cho ta xuống..."
Vệ Trường Hiên cắn lỗ tai y cười khẽ, "Không đặt ngươi xuống dưới được, ta sợ sẽ làm chết ngươi mất."
Dương Diễm chỉ cảm thấy hơi thở chàng vờn quanh vành tai mình, vừa ấm lại vừa lạnh, lưng cũng run lên, mà giữa đùi vẫn bị thứ kia đâm vào, cọ xát qua lại, tâm trạng khó mà nói hết trong vài lời.
Vệ Trường Hiên kề má cùng y, bỗng nhiên thấy ẩm ướt, lúc này mới kinh ngạc nhận ra khóe mắt Dương Diễm đang trào lệ. Chàng vội dừng lại, hỏi, "Dã Hề, ta làm đau ngươi à?"
Dương Diễm thở hổn hển lắc đầu.
Vệ Trường Hiên có chút bất an, chàng giật eo, định rút ra, "Nếu ngươi không chịu nổi, để hôm khác chúng ta lại...."
Dương Diễm vội nâng tay ôm chặt lấy chàng, "Không cần, ta chịu được." Giọng y rất thấp, dường như đang làm nũng, "Vệ Trường Hiên, ngươi đừng đi. Ngươi có biết ta nhớ ngươi chừng nào không...."
Vệ Trường Hiên nín thở một hơi, liền ôm lại Dương Diễm, hôn môi y thật sâu, không kiềm chế được mà va chạm eo liên tục, "Dã Hề, ta cũng nhớ ngươi lắm. Ngay cả trong mơ cũng..."
Hai người môi lưỡi quấn quýt, câu chữ cũng đứt quãng tại đó, tựa như lời nỉ non. Dương Diễm bị chàng nắm chặt vòng eo, chỉ có thể nghe theo động tác của chàng mà phập phồng. Nghe những lời triền miên này, lòng y nóng rực đến đau đớn. Y hé miệng nhưng lại không nói nên lời, chỉ phát ra được vài tiếng nức nở đầy nhục dục.
Tiếng rên rỉ của y rơi vào tai Vệ Trường Hiên, khiến chàng càng điên cuồng. Chàng chống tay ngồi dậy, nắm chặt eo Dương Diễm, động tác càng lúc càng mất kiểm soát.
Dương Diễm chỉ cảm thấy mình như đang cưỡi một con ngựa điện cuồng, từng trận xóc nảy khiến tinh thần mê loạn, khó mà chống đỡ, chỉ có thể vô lực ngả người về phía trước, vùi đầu vào vai Vệ Trường Hiên. Vệ Trường Hiên quay sang, vô cùng yêu thương mà hôn đôi mắt, chóp mũi, khóe môi y. Dương Diễm kinh ngạc hé miệng hôn môi chàng, còn lưu luyến không thôi, ngậm lấy đầu lưỡi chàng mà mút. Động tác tuy rằng rất nhỏ nhưng như đổ dầu vào lửa dục của chàng thanh niên, khiến nó cháy bùng lên. Vệ Trường Hiên không buồn khống chế nữa, động tác càng lúc càng kịch liệt gần như hung ác, thúc nhanh đến mức y không thở nổi, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Phập phồng trôi nổi giữa bể dục hồi lâu, Dương Diễm cảm thấy toàn thân mình đã bị sóng tình nhấn chìm rồi. Y rất muốn ôm lấy cổ Vệ Trường Hiên để hôn môi chàng lần nữa, nhưng sức để nhấc ngón tay lên cũng không đủ. Vệ Trường Hiên lại nhận ra mong muốn của y, nhanh chóng kề sát đến, cùng y quấn quýt. Lần này, chàng hôn rất dịu dàng, tinh tế, cẩn thận, như một trận mưa phùn rới xuống sau cơn cuồng phong, khiến tâm trí Dương Diễm đảo lộ, tan rã, thất thần.
Trận làm tình kịch liệt kéo dài thật lâu mới kết thúc, hai người đều ướt đầm mồ hôi. Vệ Trường Hiên cẩn thận ôm lấy Dương Diễm, để y ghé vào ngực mình ngủ yên. Dương Diễm lại không ngủ mà nâng tay, vuốt ve má chàng, thấp giọng gọi, "Vệ Trường Hiên."
Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
"Theo ta về đi." Dương Diễm thì thầm, giọng nghẹn trên mũi. Y nhắm mắt lại, ghé sát vào lồng ngực chàng, "Ta không muốn xa ngươi nữa."
Giọng điệu y không khác nhiều so với trước kia. Vệ Trường Hiên chợt nhớ về rất nhiều năm trước, khi bọn họ còn sống ở góc tây bắc trong vương phủ, hai thiếu niên nương tựa vào nhau. Chàng có thể ra chiến trường, đối mặt với thiên quân vạn mã, phấn khởi xung phong, mắt cũng không buồn chớp, nhưng trước một Dương Diễm thế này, tim chàng hóa thành vũng nước, mềm nhũm không vớt lên nổi.
"Được." Chàng ôm chặt Dương Diễm, cúi đầu hôn trán y.
Đêm khuya, Đường An dẫn vài cận thị vào đại doanh. Hắn biết chủ tử nhà mình và Vệ tướng quân thân thiết từ nhỏ, quan hệ không tầm thường nên khi nghe tối nay y nghỉ ngơi lại chỗ đó cũng không kinh ngạc. Tuy nhiên, hắn vẫn rất cẩn thận, không phải cứ đưa chủ tử vào dịch quán là có thể an tâm, cho nên phái người hầu đến gần doanh trướng để chờ, sợ ngày mai Dương Diễm dậy lại không có ai hầu hạ.
Tướng sĩ trong quân doanh tương đối khách khí với họ, liền nhanh chóng dọn một doanh trướng cho họ nghỉ ngơi. Đường An vào trong, liền thấy doanh trại này còn thô sơ hơn cả chuồng ngựa của vương phủ, cái giường nhỏ xíu trong góc kia còn thê thảm hơn, làm sao người ta ngủ nổi.
"Xin hỏi." Hắn thử gọi một binh sĩ đến thăm dò, "Doanh trướng của Vệ tướng quân cũng giống thế này sao?"
Binh sĩ trẻ tuổi nhìn hắn khó hiểu, "Vệ tướng quân được ngủ một mình, đâu giống như chúng ta, sáu người chung một trướng."
Đường An hơi thở phào, "À, như vậy thì hẳn là giường cũng lớn hơn một chút."
"Cái đó thì không đâu." Binh sĩ lắc đầu, "Vệ tướng quân không bao giờ làm cao, giường của ngài cũng giống của chúng ta."
Đường An giật mình tái mặt. Hắn biết Dương Diễm trước nay đều khó ngủ. Mặc Tuyết các trong vương phủ đường hoàng tinh xảo như thế mà chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thôi là y đã tỉnh rồi, huống chi là doanh trướng cũ nát gió lùa bốn phía thế này, chưa kể giường đệm còn thô cứng gập ghềnh nữa chứ. Xem ra tối nay chủ tử không thể ngủ ngon được rồi. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, lẩm bẩm một mình, vẫn quyết định ôm một chiếc đệm mềm, rón rén tới bên ngoài doanh trướng của bọn họ.
Bốn phía doanh trướng không có người, cửa lều khép hờ. Đường An do dự nhiều lần, cuối cùng lặng lẽ xốc màn trướng chui vào. Trên bàn trong trướng còn ánh đèn chưa tắt hẳn, đong đưa không ngừng. Không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bấc thi thoảng cháy lách tách. Dưới giường có vài mảnh quần áo văng vãi cùng phát quan bằng bạc lăn một bên. Đường An theo bản năng chạy đến thu dọn. Cùng lúc ấy, hắn sững người nhìn đăm đăm về phía chiếc giường.
Hắn nhỡ rõ khi mới được sai tới hầu hạ Dương Diễm, Phương Minh từng nói trong phòng chủ tử không được có người trực đêm, bởi vì khi người khác ở cạnh, chủ tử sẽ khó ngủ. Vậy mà lúc này, hai người trên giường đều ngủ rất an nhiên. Dương Diễm nằm hoàn toàn trên người Vệ Trường Hiên, sắc mặt an bình hiếm thấy mà say ngủ. Rất nhiều năm sau, Đường An không có cơ hội thấy vẻ mặt ấy của chủ tử nữa, nên mỗi khi nhớ lại cảnh tượng này, hắn đầu nghĩ chắc mình nằm mơ.
Hắn im lặng lui ra ngoài. Gió đêm thổi hơi lạnh. Hắn ngây người đứng một lúc bên ngoài trướng, chỉ cảm thấy cả người run lên, trán còn ướt lấm tấm. Một lúc lâu sau, hắn với thò tay lau đi, giữa đêm đầu xuân mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh ngắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.