Những hạt tuyết phi vào ô cửa giấy ràn rạt. Vệ Trường Hiên cảm thấy rất lạnh. Mỗi đợt tuyết đầu mùa, bao giờ cũng lạnh như thế. Dương Diễm chịu rét kém, những lúc như thế thường rúc vào lòng chàng, lật lật một cuốn sách bìa đen khô khan trong tay. "Dã Hề." Vệ Trường Hiên khẽ gọi một tiếng, muốn nhấc tay lên, ôm lấy bả vai mảnh dẻ của Dương Diễm, nhưng cánh tay cứ như nặng nghìn cân, không sao nâng lên được. "Vệ Trường Hiên." Tiếng Dương Diễm trầm thấp, mơ hồ, lại lẫn chút nghẹn ngào. Vệ Trường Hiên nghe không rõ, vội muốn vuốt ve gương mặt y, thì thầm, "Dã Hề, đừng khóc, ta ở đây." "Vệ Trường Hiên!" Chàng đột nhiên mở mắt, tia sáng bất ngờ chiếu rọi vào đồng tử khiến chàng choáng váng một trận, sau đó một cái đầu liền thò ra. Đó là gương mặt của Uất Trì Phong, vừa vui vừa kinh ngạc, "Huynh tỉnh lại thật rồi." Hắn nói liến thoắng như nỏ liên châu, "Huynh có biết mình đã mê man bao nhiêu ngày rồi không?" Vệ Trường Hiên thử cử động, nhưng không sao nhúc nhích được. Tay trái của chàng bị nẹp cố định bên người, tay phải cũng bị quấn băng dày cộm. Hai đùi còn thê thảm hơn, không biết bị trói bằng cái gì. Uất Trì Phong đè chàng nằm lại, "Đừng có lộn xộn, quân y vất vả lắm mới nối được xương cốt cho huynh, nhắc huynh nhất định phải tĩnh dưỡng, lỡ xương mà có vấn đề gì là nếm mùi đau khổ đấy." Vệ Trường Hiên lại đành nằm xuống. Chàng mấy máy môi định nói gì đó, nhưng vắt hết sức mà chỉ phát ra được mấy tiếng ú ớ. Uất Trì Phong lại sáng dạ, biết ngay chàng định nói gì, liền đáp, "Huynh yên tâm, A Sử Na Nỗ Nhĩ chết rồi, quân Yến Ngu lui binh. Lần này huynh đã lập được quân công hiển hách, không chừng khi quay về sẽ được phong đại tướng quân. Ngoài dự kiến, Vệ Trường Hiên chẳng có chút mừng rỡ nào, chỉ từ từ rũ mắt, dường như còn đang thất thần. "Còn nữa, mấy ngày trước phụ thân truyền tin bảo ta nhanh chóng dẫn binh về An Dương, mai ta sẽ lên đường." Uất Trì Phong nói, ngồi vào mép giường, nhỏ giọng, "Ngươi biết không, mấy ngày này ơ đô thành cũng không yên ổn đâu." Vệ Trường Hiên nhìn hắn lộ vẻ nghi hoặc. "Nghe nói tả phó xạ Lý Chuy thông đồng với Bình Hỗ Tiết độ sứ Tào Nguyên Bách có ý đồ mưu phản, đã bị bắt giam. Phần đông con cháu Lý thị nhậm chức ở hai tỉnh đều bị cách chức. Sau chuyện lần này, triều đình rung chuyển dữ lắm. Chờ trận phong ba này qua đi, quan chức trong triều đổi mới hơn phân nửa, bây giờ người đảm nhiệm tướng vị là thái úy Tạ Ngao." Vệ Trường Hiên thoáng giật mình. "Huynh cũng thấy lạ đúng không? Tuy rằng thái úy rất được lòng hoàng thượng nhưng dù sao cũng không xuất thân từ thế tộc. Nghe phụ thân hắn nói gần đây hắn có mối quan hệ tốt với Mục vương điên hạ, việc nhâm chức Trung thư lệnh cũng nhờ Mục vương giúp đỡ. Nói mới nghĩ, quả thật không ngờ. Ban đầu ta chỉ biết Mục vương là cháu ngoại của Thác Bạt công. Mọi người đều bảo y mắt mù từ nhỏ, thân thể yếu ớt, không có gì đáng lưu tâm. Thế mà giờ xem ra y hình như rất có bản lĩnh, được phong là Tây Bắc đại đô hộ thì không nói, thậm chí quan viên mới nhậm chức trong triều đều là người của y." Hắn thản nhiên nói xong, lại thấy Vệ Trường Hiên đã hơi khép mắt, tựa như đang ngủ, nhưng hai hàng lông mày cau chặt, vẻ mặt cũng chẳng an nhiên. Cuối mùa hè năm Vĩnh An thứ bảy, trận chiến với Yến Ngu tại Bàn Môn quan kết thúc, hai quân lập minh ở sông Khố Luân, Yến Ngu lui quân. Người được bàn tán nhiều nhất trong chiến dịch lần này đương nhiên là vị tướng quân được người Yến Ngu gọi là Ô Cập Tô nhĩ, Vệ Trường Hiên. Chàng không những chỉ mang mấy nghìn người mà giành lại được Bàn Môn quan, lại còn bắn chết được hữu tướng quân Yến Ngu là A Sử Na Nỗ Nhĩ, khiến quân địch hoảng loạn, vội vàng rút lui. Một năm nay, vị tướng quân trẻ tuổi mới chỉ hơn hai mươi. Sau vụ việc, đám văn nhân nhàn rỗi còn viết thành diễn nghĩ, kể khắp các trà quán, phố phường, mà hồi cao trao nhất chính là cảnh "tham liên lấy đầu tướng giặc." Ngày hai bảy tháng mười một, tại thành Cam Châu. Trong đêm tối như mực, Bạt Liệt viêm một mình ra khỏi quan dịch, sắc mặt âm trầm khiến người ta sợ hãi. Một nhóm binh lĩnh tuần doanh đi ngang qua hắn, liền cung kính hành lễ, chỉ sợ bất cẩn chọc giận ví tướng thủ thành này. Bách phu trưởng của đội xem như thông minh, cẩn thận ngẩng đầu lên, cười cười nói, "Tướng quân, nghe nói khâm sử từ đô thành tới?" Bạt Liệt Viêm hừ lạnh, "Nếu không vi bọn họ thì bản tướng đâu chậm trễ đến mức giờ này mới về tới." Lão dừng một chút, "Mang ngựa tới đây, đêm nay còn phải tuần doanh." Bách phu trưởng xoa tay cười gượng, "Vệ tướng quân vừa tuần tra các doanh rồi ạ." "Vệ tướng quân?" Hàng mày rậm của Bạt Liệt Viêm thoáng nhăn lại, dường như giận dữ cười, "Hắn rảnh rỗi tuần doanh, mà lại không rảnh để tiếp cái lũ khâm sử phiền như ruồi bọ kia?" Còn đang ở ngoài quan dịch, giọng Bạt Liệt viêm lớn đến mức khiến bách phu trưởng nọ phải hết lắc đầu rồi đến xua tay. Trút giận một hồi xong, lão mới bình tĩnh lại, "Thế giờ hắn đâu rồi?" "Nghe tướng sĩ thủ thành nói, Vệ tướng quân tuần doanh xong thì cưỡi ngựa ra cổng thành phía bắc, không cho ai đi cùng." Bạt Liệt Viêm cười lạnh, "Xem ra xương cốt hắn lành rồi, chẳng những cưỡi được ngựa mà còn chuồn êm ra ngoài rong chơi. Đã thế thì phải đuổi hắn về Kiến An cho sớm, đừng để ngày nào đô thành cũng gửi khâm sứ đến thúc giục, cứ nha ta giam cầm hắn vậy." "Để....ty chức đi tìm Vệ tướng quân về." "Không cần." Bạt Liệt Viêm vẫy tay, "Ta đi xem sao." Đầu đông, khắp thảo nguyên phủ một màu hiu quạnh. Đêm đến, gió bắc càng lạnh thấu xương. Bạt Liệt Viêm thúc ngựa ra khỏi thành, thầm nghĩ tên nhóc này vừa mới khôi phục vết thương một chút đã chạy đi tìm gió đông, đúng là không bớt lo. Ngoài dự kiến, Vệ Trường Hiên không có lạnh run lẩy bẩy, bị đông thành băng như lão hình dung. Chàng đang gối lên hai tay, nằm dài trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn trời cao tối mịt. Nghe tiếng vó ngựa, chàng mới lười biếng ngồi dậy, quay sang chào Bạt Liệt Viêm, "Bạt Liệt tướng quân." Bạt Liệt Viêm thúc ngựa đến gần, cũng ngẩng đầu, chỉ thấy bóng đêm mờ mịt cùng vài ngôi sao lác đác, chiếu ánh sáng mỏng manh. "Đô thành lại tuyên ý chỉ, hỏi ngươi khi nào mới chịu nhấc mông về. Ta vẫn nói như trước, vết thương của ngươi chưa lành, không chịu nổi ngựa xe đường dài vất vả, còn phải ở thêm một thời gian." "Đa tạ Bạt Liệt tướng quân." Vệ Trường Hiên có chút uể oải nói. Bạt Liệt Viêm nhíu mày, "Nhưng ngươi rốt cuộc còn định ở đến khi nào. Hai tháng trước, cấm quân đã khải hoàn rồi, các tướng sĩ bị trọng thương cũng lục tục quay về Kiến An timnxh dưỡng. Ngươi thân là tướng quân mà lại lề mề không chịu về đô thành, khó tránh bị người ta chỉ trích. Hơn nữa, chỗ biên thùy này làm sao sánh được với Kiến An náo nhiệt, vào đông thì càng khổ. Ngươi không quay về làm thống lĩnh cấm quân oai vệ, chẳng lẽ muốn ở lì chỗ này?" Nghe những lời chế nhạo nào, Vệ Trường Hiên chỉ đành cười khổ. Mấy tháng nay, chàng đã dần thân thiết với Bạt Liệt Viêm, hiểu rõ vị tướng Đông Hồ này tuy rằng ngoài miệng nói lời chát chúa, nhưng là người hết sức ngay thẳng. "Uống rượu không?" Bạt Liệt Viêm tháo túi rượu bên hông, khẽ lắc. Vệ Trường Hiên gật đầu, "Được." Vì sống ở đất bắc lạnh giá nên người Hồ không có ai không thích uống rượu, nhất là những thứ rượu trắng cay nồng, nhờ thế mới qua được mùa đông. Vệ Trường Hiên vừa mở túi rượu liền ngửi thấy mùi men ngào ngạt. Chàng uống một ngụm, khẽ cười nói, "Đúng là rượu ngon đất bắc. Ta nhớ hình như nói gọi là....Ngọc thiêu bạch." "Không sai, ngươi uống rồi à?" "Là lúc ở Vân Hạp quan." Vệ Trường Hiên vuốt ve túi da thô ráp, "Có một buổi tối nọ, chẳng biết Uất Trì Phong kiếm đâu về một túi rượu. Ta và hắn, còn cả Trần Thiệu nữa, ba người uống sạch sành sanh." Nhắc tới Trần Thiệu, nét cười trên mặt chàng phai dần. Bạt Liệt Viêm thấp giọng nói, "Trần Thiệu là con út của Hội Ninh tiết độ sứ phải không? Ta cũng từng nghe chuyện hắn tử trận, thật đáng tiếc." Hắn dừng một lát, "Nói vậy thì việc ngươi quyết tâm truy giết A Sử Na Nỗ Nhĩ là để báo thù cho hắn. Nhưng vì sao sau khi A Sử Na Nỗ Nhĩ chết, ngươi vẫn rầu rĩ không vui?" "Ta chỉ nhớ lại vài chuyện..." Vệ Trường Hiên cầm túi rượu trầm ngâm thật lâu, mới quay sang hỏi, "Bạt Liệt tướng quân, vì sao ngài lại tòng quân?" Dường như không ngờ chàng sẽ hỏi chuyện này, Bạt Liệt Viêm hơi sửng sốt, sau đó liền đáp, "Ta vốn là gia nô của Thác Bạt công. Thác Bạt công để ý đến ta mới dẫn ta ra chiến trường, khi đó ta tòng quân luôn." "Hóa ra là vậy." Vệ Trường Hiên khẽ gật đầu, "Lúc nhỏ, ta nghĩ đơn giản lắm, cho rằng cứ ngoan ngoãn nghe lời nghĩa phụ, sau khi lớn lên thì hiếu thuận với ông, chăm sóc ông lúc tuổi già. Sau khi vào Mục vương phủ, ta làm người hầu của tứ công tử, muốn bảo vệ y thật tốt, không để kẻ khác bắt nạt y. Nhưng sau này, nghĩa phụ bị người ta giết chết, công tử cũng bị huynh trưởng hãm hại, suýt nữa mất mạng. Trải qua những việc này, ta mới phát hiện ra mình nhỏ bé bao nhiêu. Trong mắt những người kia, ta chỉ là con kiến, có thể bị giẫm lên bất cứ lúc nào. Nhưng ai sẽ cam tâm làm một con kiến! Vì ta không cam tâm nên mới xông pha chiến trường." "Đó là lý do ngươi tòng quân?" "Phải, ta muốn kiến công lập nghiệp, không để kẻ khác xem thường mình. Nhưng ta không nghĩ rằng." Giọng chàng chợt trầm thấp, "Người bạn tốt nhất của ta....lại chết ở đó." "Chuyện trong thiên hạ này bao giờ cũng thế. Rõ ràng dốc sức tiến lên nhưng bao giờ cũng cách nơi mình muốn đến càng lúc càng xa. Có đôi khi ta cảm thấy mình thật ngu xuẩn, trơ mắt nhìn bằng hữu chết ngay trước mặt mà không làm gì được. Còn người mà ta muốn bảo vệ cả một đời bình an, hóa ra lại chưa từng cần đến sự bảo vệ của ta." Bạt Liệt Viêm im lặng lắng nghe, rồi thấp giọng nói, "Ta cũng từng nghe vài chuyên thời niên thiếu của ngươi và Mục vương." Vệ Trường Hiên ngẩn người, "Ngài nghe từ ai?" "Thê tử của ta, chắc ngươi cũng biết nàng. Nàng tên là Lạc Lan." Vệ Trường Hiên kinh ngạc, "Lạc Lan cô cô!" Chàng không tin nổi mà nhìn Bạt Liệt Viêm. "Ta cứ tưởng nam nhân đợi nàng nhiều năm trên thảo nguyên hẳn phải là một người rất đa tình, không ngờ lại là Bạt Liệt tướng quân ngài!" Tuy Bạt Liệt Viêm da mặt đen đúa, lúc này trời lại tối om, nhưng chẳng hiểu sao Vệ Trường Hiên vẫn biết hắn đỏ mặt. Hắn ho khan một tiếng, "Sao khi quay về, nàng rất mong nhớ các ngươi. Nếu không có thai thì nàng đã đến Cam Châu thăm ngươi rồi." Nghe tin Lạc Lan mang thai, Vệ Trường Hiên ngẩn người, sau đó bật cười, "Thật tốt quá." Những ánh sao lác đác trên không dần bị mây mờ che kín, gió cuốn tuyết rơi khắp vùng thảo nguyên hoang vu, đó là khí hậu bình thường ở phương bắc. Hai người đều không ngại tuyết, chậm rãi xuống ngựa, đốt đuốc cắm vào đống bùn đông cứng, đưa qua đưa lại túi rượu mà uống trong im lặng. Trong tiếng gió giường như có tiếng kèn lá thổi đứt quãng, văng vẳng từ đầu tường vọng ra. Tiếng kèn lá kia trúc trắc như nức nở, giữa đêm tối càng có vẻ tịch liêu. Vệ Trường Hiên nghiêng tai về phía âm thanh ấy nhẹ giọng thở dài, "Người ta nói không gì bi thương bằng tiếng kèn lá trong quân, quả nhiên là vậy." "Hẳn là tướng sĩ thủ thành đang nhớ nhà." Bạt Liệt Viêm thấp giọng nói, nhìn sắc mặt Vệ Trường Hiên, "Ngươi thì sao, không định về à?" Vệ Trường Hiên lắc đầu, chỉ tiếp tục uống rượu. "Lạc Lan thường kể chuyện trước kia của Mục vương. Nàng nuôi nấng y từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm. Vài năm trước, nàng theo Thác Bạt công đến Kiến An, háo hức muốn gặp vị tứ công tử kia, ta thậm chí còn lo nàng sẽ ở luôn lại đô thành không chịu về. Nhưng nàng về sớm lắm, nàng cũng nói như ngươi, công tử đã trưởng thành, không cần nàng nữa." Bạt Liệt Viêm dừng một chút, "Lạc Lan nói, vị tiểu công tử đó thoạt nhìn yếu ớt, nhưng trong lòng kiên cường hơn bất cứ ai. Những thứ y đã quyết thì không ai thay đổi được, cũng không ai thật sự hiểu lòng y. Nếu có thì chỉ có mình ngươi." Bàn tay cầm túi rượu của Vệ Trường Hiên khẽ run lên. Chàng hít sâu một hơi rồi nói, "Lạc Lan cô cô chắc còn chưa biết, vị Tạ thái úy mà có mối giao tình khá tốt đẹp với công tử bây giờ chính là kẻ giết nghĩa phụ của ta. Ta biết y không sai, y đã trưởng thành, không cần ta săn sóc sớm chiều nữa. Y là Mục vương, y đương nhiên cần một cánh tay có thể phụ giúp mình trên triều đình. Tuy rằng ta hiểu tất cả những điều đó nhưng vẫn không cam lòng. Ta không muốn về đô thành cũng vì lẽ ấy." Chàng quay đầu, "Lần này xuất chinh, ta vốn nghĩ, có lẽ ta có thể giết A Sử Na Nỗ Nhĩ, báo thù cho Trần Thiệu, cho dân chúng thành Cam Châu. Ta bị thù hận thúc giục để liều mạng chiến đấu. Nhưng khi giết được hắn rồi, ta không cảm thấy vui mừng. Thù hận không còn, ta cảm thấy ngay cả ý nghĩa sống cũng mất." "Ngươi nói không đúng." Bạt Liệt Viêm cau mày, nặng nề nói, "Ngươi mất người thân, mất bằng hữu thì đương nhiên đau khổ, nhưng không thể đắm chìm trong thù hận. Ý nghĩa sống của con người ta tuyệt đối không bao giờ nên là thù hận." "Thế thì vì cái gì?" Vệ Trường Hiên ngẩng đầu ngẫm nghĩ. Chàng đã hơi say, cây đuốc chiếu sáng đồng tử có chút chập chờn mông lung. Bạt Liệt Viêm không biết đáp sao, hắn đứng dậy nhìn xuống Vệ Trường Hiên, cảm thấy chàng thật giống một người trẻ tuổi khác. Nhưng điều khác biệt là người ấy chưa bao giờ lộ vẻ hoang mang, mà luôn luôn kiên định, luôn luôn cương nghị. Dù đã qua rất nhiều năm, Bạt Liệt Viêm vẫn nhớ rõ hình ảnh người ấy tay cầm trường thương, và ánh mắt cuối cùng trước khi rời đi. "Bạt Liệt tướng quân?" Thấy vẻ mặt hắn phức tạp, Vệ Trường Hiên có chút thắc mắc. Bạt Liệt Viêm ngập ngừng một lát, "Không hiểu sao khi nhìn ngươi, ta bỗng nhớ tới một người." "Ai vậy?" "Một người đồng đội cũ." Bạt Liệt Viêm trầm giọng nói, "Ta vốn tưởng mình đã quên hắn, nhưng đôi lúc ngươi lại khiến ta cảm thấy ngươi và hắn vô cùng giống nhau." *Lời editor: Lúc đầu tưởng Bạt Liệt Viêm là gia tướng của Thác Bạt công thì rất lớn tuổi, mình mới dùng đại từ lão ở mấy chương trước. Đến chương này mới biết là chồng của Lạc Lan thì chắc tầm gần bốn mươi thôi, sửa lại thành hắn. Khi nào có thời gian, mình sẽ sửa lại các chương trước ạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]