Chương trước
Chương sau
Dương Diễm im lặng, rồi mới chậm rãi đáp, "Lời này của đại bá phụ khiến điệt nhi sợ hãi."
Tuy y nói thế nhưng gương mặt lại chẳng có chút sợ hãi nào. Ung vương nheo mắt nhìn y, "Mẫu thân ngươi là người Đông Hồ, ngươi hẳn biết tập tục của người Đông Hồ khác với người Trung Nguyên, lập con út không lập con trưởng. Phụ thân ngươi cũng từng có ý định lập ngươi làm thế tử, ngươi có biết không?"
Dương Diễm có vẻ khá bất ngờ, hơi nhướn mi.
"Chuyện vào năm Vĩnh Khang thứ sáu, trung thu tháng tám." Giọng Ung vương chợt xa xăm như đã chìm trong hồi ức, "Hiếu Tông thiết yến tại Lan Y viện, trong tiệc đó có nhắc tới việc tuyển chọn thế tử trong các vương phủ. Mọi người đa phần đều chọn con trưởng, chỉ có cha ngươi im lặng không nói gì, dường như rất đắn đo. Ta nói với hắn, có những nơi không quan trong trưởng ấu. Dương gia chúng ta mang trong mình huyết thống Đông Hồ, sao không làm theo tập tục Đông Hồ. Lúc này hắn mới thả lỏng, ta đã biết trong lòng hắn có ý định lập con út làm thế tử."
"Hóa ra phụ vương nghĩ vậy là nhờ đại bá phụ khuyên bảo." Dương Diễm nói, lại ngước lên, "Nhưng Trung thu năm Vĩnh Khang thứ sáu, điệt nhi còn chưa chào đời. Đại bá phụ và phụ vương đặt nhiều kỳ vọng như thế chắc là vì quân hệ với nhà ngoại của điệt nhi."
Ung vương không nói gì, xem như thừa nhận.
Nét cười lạnh lẽo thoáng quan bên môi Dương Diễm, "Đại bá phụ và các trưởng bối khác trong tông tộc cùng chung một suy nghĩ, rằng ông ngoại con chỉ có một huyết mạch duy nhất. Sau này chưa nói là con có trở thành Thác Bạt gia chủ hay không, chỉ cần kế nhiệm vương vị thì Thác Bạt gia sẽ nằm trong lòng bàn tay tôn thất." Y nói một chút, lại gật đầu, "Đúng là một nước đi hay, chỉ tiếc là điệt nhi sinh ra đã mù lòa, Thác Bạt Tín sẽ không giao vị trí gia chủ cho một tên mù, nên mọi toan tính của đại bá phụ xem như đổ sông đổ bể, điệt chi chỉ là một quân tốt bé mọn. Hiện giờ chắc đại bá phụ đang ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên vì điệt nhi không tự sinh tự diệt, mà trái lại còn kế nhiệm Mục vương."
Ung vương nhìn y chằm chằm, muốn soi ra một chút oán hận trên nét mặt y, nhưng mà chẳng thấy gì cả. Dương Diễm rất bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ thờ ơ. Lão ho khan vài tiếng, "Là tại ta hồ đồ, tưởng rằng trong đám nhi tử của lão thất chỉ có mỗi Dương Đại xem như khá khẩm. Nhưng mà hắn còn trẻ tuổi qúa, tham vọng lộ liễu nên ta không thèm để mắt, lại không chú ý đến ngươi." Lão thở dài, "Còn nhớ lúc trước, Vô Nhai tể tướng không chịu vào triều phò Hiếu Tông, mà lại nâng đỡ phụ thân ngươi, giúp hắn thành Mục vương quyền khuynh thiên hạ. Sau này học trò của lão là Hàn Bình phụ tá Dương Quyết, ta còn cảm thấy kỳ lạ. Giờ mới hiểu, hóa ra người Hàn Bình chọn là ngươi."
Ung vương chống gậy thong thả bước lên điện, cây gậy làm từ gỗ trầm hương quý giá gõ lên gạch men phát ra tiếng cốc cốc vang vọng, "Ngươi rất thông minh, hiểu được thời thế, đây là chuyện tốt. Nhưng ngươi xuất thân như vậy, đáng lẽ không cần phải nhẫn nhịn quá lâu." Lão bước đến trước mặt Dương Diễm, cả hai đối diện nhau, "Ta nhận ra ngươi có dã tâm. Ngươi nhẫn nhịn lâu như thế là chờ một lúc nào đó có thể phá mây bay lên, đúng không?"
Dương Diễm không đáp, nét cười khiêm tốn trên gương mặt cũng chầm chậm phai đi.
Ung vương cũng không cần y trả lời, chỉ lắc đầu, "Cho nên ta mới nói loại người như ngươi, nếu quay về mười năm trước, ta nhất định không để ngươi sống sót."
"Có thể nhận ra đại bá phụ thật lòng muốn giết điệt nhi. Vậy thì không hiểu lúc này bá phụ còn do dự gì?" Dương Diễm không chút hoang mang hỏi lại.
"Ta đương nhiên không sợ ngươi, cũng không sợ đám vây cánh thủ hạ của ngươi." Ung vương mệt mỏi phất tay, "Ta chỉ lo cho tôn thất, cho thiên hạ Dương gia."
Lão ngẩng mặt, nhìn mái điện dát vàng lộng lẫy, trên xà ngang đỏ thẫm có khắc kim long uống lượn, "Nhớ ngày đó, Thái Tông khai quốc, đặt quốc hiệu là Đại Chiêu, ý nói 'Trác bỉ ngân hà, chiêu hồi vu thiên'. Mong cho triều ta như ánh nắng ban mai, chiếu rọi thiên hạ. Rồi trải qua năm đời, đủ thứ thừ trong giặc ngoài, con cháu tôn thất lại chẳng nên thân, tướng quyền rơi vào tay thế tộc, binh quyền rơi vào các phiên trấn. Đại Chiêu ta khai quốc một trăm hai mươi năm, bây giờ tôn thấy Dương gia đã chẳng còn ai đáng trông cậy nữa rồi." Lão quay đầu nhìn Dương Diễm, "Cả ngươi và ta đều biết, Vĩnh An đế Dương Giải vô năng ngu xuẩn, không có tài trị quốc. Du vương không con cháu, Đoan vương ít con. Tuy ta có hai đứa con nhưng đều là hạng người vô dụng. Nếu giết ngươi thì chẳng phải dòng dõi tinh anh sẽ đoạn tuyệt hay sao?"
Nói tới đây, lão dường như đau đớn, ho khan liên tục, "Ta từng đặt tay lên ngực vào giữa đêm tự hỏi, chẳng lẽ Dương gia đã thật sự suy bại. Còn ai có thể trùng chấn lại tôn thất? Sau này ta vẫn nghĩ chắc phải là người giống như lão thất." Lão mệt mỏi ngồi xuống, "Trong lòng ta từng rất ghen ghét phụ thân ngươi. Cả ta và hắn đều là con cháu trong hoàng tộc, lúc trước hắn không được sủng ái, chẳng qua nhờ vào lấy được nữ nhân Đông Hồ mà dần dần nắm được binh quyền. Sau này ta mới hiểu, thành tự hắn có được không phải nhờ các đại đô hộ Đông Hồ chống lưng, mà nhờ tính tình quyết đoán cay nghiệt của hắn. Chỉ người như hắn mới thống trị được thiên hạ này. Dương Diễm, ngươi sẽ trở thành người như thế sao?"
Dương Diễm thấy lão ho khan khổ sở, liền bước tới mấy bước dìu lão dậy, nhẹ nhàng vỗ vai. Nếu người ngoài nhìn vào thì chắc sẽ gật đầu khen hiếu thảo. Nhưng y vừa mở miệng đã nói lời không chút lưu tình, "Nghe như đại bá phụ nói thì hình như người không đành lòng nhìn đời sau suy bại, tưởng nhớ thời kỳ hưng thị khi phụ vương ta còn sống. Một khi đã vậy, tại sao sau khi phụ vương qua đời lại mượn sức bộ hạ cũ của ông ấy để biến quan viên hai tỉnh thành người của Ung vương phủ? Đại ca ta kế nhiệm vương vị, bị triều đình khắp chốn cản đường, tam ca kế vị thì ngay lập tức phải giao lại binh quyền Tả Kiêu vệ. Từ đây Mục vương chỉ còn lại cái chức mà không có quyền, chẳng khác gì lão thất phu. Đại bá phụ dẫn dắt đệ tử tôn thấy như vậy đó ư?"
Ung vương bị câu hỏi của y làm cho kinh hãi, quay đầu nhìn thiếu niên này. Đôi mắt y trống rỗng, rõ ràng chẳng nhìn thấy gì, nhưng lại thâm sâu vô cùng, không thể thấu tỏ.
Dương Diễm hơi cúi đầu, ngồi xuống bên cạnh vị trưởng bối, "Đại bá phụ nói hai người con của mình đều là kẻ vô dụng, vì sao lại giao chức trách cho bọn họ? Ban đầu Công bộ và Hộ bộ đều do phụ vương quản lý, nhưng sau đó lại về tay hai vị đường huynh. Từ khi bọn họ nhậm chức đến nay đã có công trạng gì?" Giọng điệu y đầy vẻ mỉa mai, "Mấy năm nay, lũ lụt trên sông Hoàng Hà ngày một nghiêm trọng, năm ngoái còn vỡ đê ngàn dặm, khắp ba mươi huyện phủ tử thương vô số. Thủy bộ lang trung Nhuế Hòa Thịnh là kẻ chịu tội thay, nhưng kẻ thật sự phải chém là ai, chắc đại bá phụ trong lòng tự biết."
Ung vương ngồi trên ghế, thoáng run rẩy, không rõ là phẫn nộ hay kinh hãi.
"Vụ án thuế muối ở Cẩm Châu lúc trước ồn ào huyên náo, giờ lại im không tiếng động." Dương Diễm khoanh tay cười lạnh, "Khi Hàn Bình nói chuyện với ta, ta đã đoán được sẽ thành như vậy. Thiệt hại mấy trăm vạn lượng bạc, nếu tra rõ ràng thì khó mà không lần tới đô thành, tới hộ bộ, tới vị đại đường huynh của ta, thượng thư Hộ bộ Dương Lâm."
Ung vương bỗng nhiên ho sặc sụa, mùi máu tươi xông lên tận yết hầu, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Dương Diễm đặt tay lên vai lão, "Đại bá phụ đừng kích động như thế. Điệt nhi không có ý nhắm vào hai vị đường huynh. Nói ra chẳng qua để đại bá phụ biết, Đại Chiêu suy bại không vì con cháu tôn thất kém cỏi, mà vì những kẻ vô năng lại nắm quyền lực trong tay. Năm xưa phụ vương thống trị thiên hạ, đám thủ hạ có ai dám tham ô ngân lượng chẩn tai không, các phiên trấn có dám đánh đập dân phu không? Đó không chỉ bởi ông ấy cay nghiệt quyết đoán, mà vì người trong thiên hạ kính sợ Mục vương." Giọng y trầm xuống, chậm rãi nói, "Nếu triều đình tiếp tục nằm trong tay kẻ vô năng thì Đại Chiêu sẽ chẳng mấy chốc mà mục nát. Nếu đai bá phu không muốn thấy một ngày như thế thì đừng cản trở ta."
Ung vương giật mình, bất lực cười, "Ta không cản trở ngươi, cũng không cản nổi ngươi. Ta biết ngươi muốn cái gì. Kẻ địch lớn nhất của ngươi không phải ta mà là đám thế tộc triều đình." Lão thong thả lau máu dính bên khóe môi, "Nếu như ta thật sự có thể lựa chọn, ta mong muốn Dương gia xuất hiện một vị hùng chủ, chứ không mong quyền lực rơi vào tay họ khác."
"Dương Diễm." Lão mở miệng gọi, "Thủ hạ của ngươi tuy rằng xuất thân không cao nhưng đầu óc không tồi, còn có Thác Bạt gia chống lưng, tương lai sau này có lẽ quyền thế còn hơn cả phụ thân ngươi. Dã tâm của ngươi lớn, muốn mưu đoạt quá nhiều. Có thứ này ta đoán ngươi sẽ cần đến."
Nói rồi, lão run rẩy lấy ra một thứ từ trong tay áo, trao cho Dương Diễm. Thứ đó hơi lạnh, chỉ chưa đầy một gang tay nhưng vô cùng nặng.
"Đây....đây là...." Dương Diễm đã đoán ra, thần sắc khẽ biến.
"Đây là kim lệnh điều động Tả Kiêu vệ." Ung vương nói, lại kho khan mấy tiếng.
"Đại bá phụ vừa nói ta quá nguy hiểm, giờ lại trao cho ta binh quyền?" Dương Diễm hơi nhướn mày, hiển nhiên đã đoán ra dụng ý của lão.
"Tả Kiêu vệ vốn là tâm huyết của lão thất, dù ta không trao lại cho ngươi thì sau này ngươi cũng tìm mọi cách giành lấy, không phải sao?" Ung vương chống gậy, chậm rãi đứng lên, hướng mặt ra ngoài Thừa Thiên điện, trầm giọng nói, "Dương Diễm, ta muốn dùng thứ này đổi lấy một lời hứa."
Dương Diễm có chút nghi hoặc quay sang.
"Ngươi hãy ở đây, ngay trước mặt Thái Tông, trước mặt các tiên đế Dương gia, hứa với ta một chuyện, được không?"
"Chuyện gì?"
Ung vương hít sâu một hơi, "Sau này, ngươi có thể nắm giữ triều đình, thâu tóm toàn bộ quyền lực trong thiên hạ, thậm chí có thể nhiếp chính, nhưng tuyệt đối không được ngồi lên ngai vàng!"
Dương Diễm bối rồi, rồi lại bật cười, "Đại bá phụ nói vậy, điệt nhi biết phải trả lời sao đây?"
Ung vương bước tới, nắm lấy cổ tay y. Ông lão dùng sức rất mạnh, như một cái kìm sắt kẹp chặt mà nói, "Nếu ngươi soán đế vị, Đại Chiêu sẽ mất chính thống. Có tiền lệ này, e rằng càng nhiều thân vương, quận vương noi theo mà tạo phản, mưu toan đoạt quyền. Thậm chí, ngay cả các thần tử khác họ cũng có lòng phản nghịch. Đến lúc ấy, Đại Chiêu mới thật sự không có một ngày được yên bình, ngươi hiểu không?"
Dương Diễm bị lão siết đau, sắc mặt cũng trắng nhợt, mãi không trả lời. Bỗng nhiên, có tiếng nội giám vọng vào từ ngoài cửa, "Ung vương điện hạ, Mục vương điện hạ, sắp đến giờ khai yến, hoàng thượng mời hai vị rời bước tới Tuyên Chính điện."
Cánh cửa mở ra, gió lạnh cũng ùa vào. Ung vương bất chợt ho dữ dội, máu không ngừng trào ra khỏi khóe miệng, nhưng tay lão vẫn còn siết chặt lấy Dương Diễm, "Ngươi không hứa với ta sao?"
Dương Diễm ngửi thấy mùi máu tanh, vội vàng ngẩng lên, gọi vọng ra ngoài điện, "Người đâu tới đây! Ung vương điện hạ không ổn rồi!"
Nội giám hầu hạ ngoài điện vội chạy vào, đưa Ung vương đang hấp hối ra. Dương Diễm đứng lặng một mình trong Thừa Thiên điện một hồi, vuốt ve tấm kim lệnh trong tay, bề mặt còn dính ướt, có lẽ là máu của Ung vương. Một nội giám trẻ tuổi đến gần, khom lưng nói, "Mục vương điện hạ, nô tài dìu ngài đến Tuyên Chính điện."
Dương Diễm lắc đầu, thờ ơ ném tấm kim bài cho nội giám, "Đây là đồ Ung vương làm rơi, ngươi mau đưa cho ông cụ. Nhắn với ông cụ một câu, nếu sau này cần dùng, ta sẽ tự mình đến lấy."
Nội giám không hiểu lắm, nhưng vội thưa vâng rồi nhanh chân chạy đi.
Ung vương được đua ra ngoài điện. Xe liễn của lão được phép tự do ra vào cửu môn, đã chờ sẵn ngoài bãi đất trống tự khi nào. Tuyết rơi mờ mịt bốn phía, chỉ một quãng ngắn từ thềm điện tới xe ngựa, Ung vương đã ho đến tê tâm liệt phế. May sao trong xe đốt chậu than, vô cùng ấm áp, xoa dịu đi phần nào. Hạ nhân nhanh chóng dâng thuốc và nước nóng, hầu hạ lão uống xong rồi đánh xe rời khỏi cung.
Xe ngựa không được chạy quá nhanh trong cung, chỉ có thể chậm rì rì tiến ra ngoài cổng. Chợt có giọng nói hổn hển gọi từ phía sau, "Ung vương điện hạ! Ung vương điện hạ!"
Người đánh xe bực mình nhìn lại, thấy một tiểu nội giám mặt mũi đỏ bừng đang hớt hải chạy đến, bèn hỏi, "Có chuyện gì?"
"Đây...đây là đồ Mục vương điện hạ bảo nô tài mang đến, nói là của Ung vương làm rơi." Tiểu nội giám thở hồng hộc dâng vật kia lên.
Tôi tớ trong xe nhận lấy, giao cho Ung vương. Đồ vừa đến tay, Ung vương bỗng kinh ngạc, mở trừng mắt.
"Mục vương điện hạ nói, nếu sau này cần dùng, sẽ tự mình đến lấy." Nội giám chuyển lời xong liền cáo lui.
Ung vương lại mở to mắt, siết chặt tấm kim bài, đến mức lộ cả khớp xương trắng bệch, "Nó....cuối cùng nó vẫn không đồng ý...." Câu này chưa dứt, người đã lặng thinh.
Tiếng kêu kinh hãi của đám người hầu vọng đến tận cửa cung.
Dương Diễm rời khỏi điện, Đường An đứng canh bên ngoài lập tức chạy tới phủ cho y một tấm áo lông. Lớp lông trên cổ áo rất dày, gần như che khuất hai má Dương Diễm.
"Chủ tử, ban nãy ta thấy Vệ tướng quân ở trước điện. Ngài ấy nói hôm nay tuần tra xong sẽ tới phủ vấn an chủ tử."
Dương Diễm nghe vậy, vẻ lạnh lùng trong mắt dần tiêu tan. Y gật đầu, nheo mắt ngước lên bầu trời đầy tuyết, đặt tay lên vai Đường An. "Đi thôi."
Đường An thấy lạ, bèn hỏi, "Chủ tử không đến Tuyên Chính điện dự tiệc sao?"
Dương Diễm lắc đầu, hơi nhếch môi cười, "Đến Tông Chính tự. Sang năm mới rồi, cũng nên đi xem hai vị huynh trưởng của ta ăn tết thế nào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.