Liệt Phong gần như lao được đến bên cạnh Dương Diễm trong nháy mắt. Nút thắt của tấm áo choàng quá chặt, không thể cởi bỏ ngay. Y bị một sức mạnh kinh hồn húc ngã ra đất, đau đớn đến đầu choáng mắt hoa. Liệt Phong hất y ngã ra, liền nâng cao chân trước, muốn đạp xuống ngực và bụng y. Đúng khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, chợt có tiếng hét lớn cất lên, một cây roi ngựa chuẩn xác văng qua cổ con ngựa dữ, kéo nó quay đi.
Người nắm roi dùng sức rất lớn, đôi giày trên mặt cỏ gần như lún cả vào lớp bùn đất, bị con ngựa lớn điên cuồng kéo đi, tạo thành một vệt dài.
Dương Diễm mở to mắt, không nhìn thấy gì, cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mãi cho đến khi có người đỡ y dậy, trấn an, "Tứ công tử, ngài không sao chứ?"
Giọng nói xa lạ khiến Dương Diễm nhíu mày nghi hoặc.
Nhận thấy sự hoang mang của y, người kia lập tức lên tiếng, "Ty chức là đồng nghiệp của Vệ Trường Hiên, Trần Thiệu."
Dương Diễm kinh ngạc, "Trần Thiệu?"
Trần Thiệu giải thích, "Ty chức và Vệ Trường Hiên đang trực ban ở Nam Giao, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí khác thường nên đến đây xem sao, ai ngời...." Nói rồi, hắn quay sang nhìn chủ cũ Dương Quyết, có chút không vui.
Nhận ra người vừa cứu mình là ai, sắc mặt Dương Diễm nháy mắt tái nhợt. Y nghe thấy tiếng ngựa hí điên cuồng vọng khắp sân, sợ hãi nói, "Vệ Trường Hiên đâu?"
Trần Thiệu cũng bị âm thanh đó khiến cho bừng tỉnh, nhìn ra giữa sân. Người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-tan-non-song/1092014/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.