Chương trước
Chương sau
Dương Đại nghe vậy, ho khan liên tục, vừa ho vừa cười, "Tam đệ, đệ đúng là ngậm máu phun người, dám gán cho ta cái tội danh đó. Nực cười làm sao."
"Đại ca chẳng lẽ không biết Bặc Vân Tử sao? Nghe nói tên thuật sĩ tha phương này rất có tiếng ở Kiến An, vài hôm trước được mời tới Mục vương phủ, nhưng sau đó thì chẳng thấy bóng dáng đâu."
Dương Đại quay mặt đi, cười nhạt, "Chưa từng nghe cái tên này."
Dương Quyết hừ lạnh một tiếng, quay sang liếc mắt với người của Tông Chính Tự khanh. Tông Chính Tự khanh Tần Nguyên lập tức bước lên, dâng từng cuộn giấy, "Mục vương điện hạ, đêm qua Bặc Vân Tử đã bị bắt. Nơi hắn thi pháp còn sót lại vài vật kỳ quái. Theo lời khai của đám cung nhân, những thứ này do Mục vương ngài ban thưởng cho hắn. Đại Lý tự nghe nói vụ án này liên quan đến vương gia nên mới chuyện giao cho Tông Chính tự...."
Sắc mặt Dương Đại khẽ biến, dường như do dự.
"Đại ca có tật giật mình rồi chứ gì? Vì sao người này lại còn sống, rõ ràng ngươi đã hạ lệnh giết gã rồi mà." Dương Quyết ghé vào tai hắn, chậm rãi nói, "Ngươi nên cẩn thận một chút, sao lại quên gã là thuật sĩ. Trừ vu cổ, hắn còn biết cách giả chết nữa đấy."
"Lời nói vô căn cứ!" Dương Đại cắn răng cười lạnh, "Các ngươi tìm được một tên lưu manh giang hồ mà muốn vu cáo ta. Nếu cần đối chất thì cùng vào cung gặp hoàng thượng, khi đó hãy định."
Tạ Ngao vẫn im lặng hồi lâu, bấy giờ mới lên tiếng, "Hoàng thượng gần đây mắc bệnh lạ, mấy ngày trước chỉ hơi khó chịu nhưng vài hôm nay bỗng nghiêm trọng hơn, đầu đau như búa bổ, không thể dậy được."
Dương Đại lạnh lùng nhìn gã, "Sao ta không hề biết chuyện này?"
"Đại ca còn làm bộ làm tịch gì nữa? Ngươi phải biết rõ bệnh của hoàng thượng hơn ai hết chứ? Người mà tên Bặc Vân Tử kia nhận lệnh của huynh để yểm bùa chẳng phải chính là hoàng thượng hay sao?"
Dương Đại chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, giận dữ cười, "Ngươi nói cái gì?"
Tạ Ngao tiến lên một bước, "Tên thuật sĩ kia đã khai cả rồi. Nghe nói trong vương phủ vẫn còn giấu vài vật để yểm bùa, viết ngày sinh tháng đẻ của bệ hạ trên đó. Vương gia có trong sạch hay không, chúng ta lục soát một hồi sẽ biết."
Nếu bọn họ đã nói muốn điều tra thì chắc chắn đã có kẻ làm giả chứng cớ bỏ vào trong phủ, sao Dương Đại không đoán được chứ. Nhưng bây giờ, chúng đã xúm lại vây kín, nhìn hắn như đám thợ săn nhắm vào con mồi, vừa lạnh lùng vừa đoán biết được tất cả.
"Đường đường là Mục vương phủ của ta, chẳng lẽ các ngươi muốn soát là soát." Dương Đại lạnh giọng quát.
Tiếng kim loại chói tai vang lên. Trần Ngôn mặc một thân nhung trang bước lên, đặt tay vào chuôi đao bên hông, lạnh nhạt nói, "Vương gia, mạt tướng phụng hoàng mệnh đưa Vũ Lâm vệ tới đây, mong vương gia nể tình, bằng không đến lúc ta buộc phải xông vào, e là hai bên đều không ai đẹp mặt hết."
Lão rõ ràng đang đường hoàng bức hiếp. Dương Đại cắn chặt răng. Ban nãy hắn còn bệnh liệt giường trong kia, giờ đã sắp không chống đỡ nổi. Hắn cười khẽ một tiếng, lui ra sau, "Được."
"Khoan đã!" Kỳ Liên Dương đứng bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu, "Bặc Vân Tử do ta mời đến. Ta nhờ hắn tiến hành vu cổ, tất cả những chuyện đó vương gia đều không biết. Các ngươi cứ việc bắt ta đi, ta đối chất với hắn là được!"
"Kỳ Liên!" Dương Đại chợt biến sắc, quát lên.
"Chủ tử." Kỳ Liên Dương mỉm cười với hắn, nét mặt muôn ngàn bi thương, "Thuộc hạ xin lỗi đã gây họa cho người."
Lời này hiển nhiên đã thừa nhận bản thận hắn gây chuyện, liên lụy đến chủ tử. Dương Đại nghe thấy không khỏi đau đớn trong lòng.
Nhưng những người kia gióng trống khua chiêng tới đây hiển nhiên không phải chỉ để lấy mạng tên nô bộc của Mục vương. Trận tranh đấu này chỉ có tiến không có lùi, ngươi sống ta chết, không ai dễ dàng bỏ cuộc.
Lại một tiếng cười lạnh do Dương Quyết phát ra. Hắn rít lên từng tiếng, "Được lắm, con chó đại ca nuôi đúng là tận tâm đến chết." Nói rồi, hắn giật lấy trường đao bên hông người hầu, rút đao khỏi vỏ.
Nhận ra hắn định làm gì, đầu Dương Đại đau muốn nứt, kinh hãi quát lớn, "Dừng tay!"
Nhưng không còn kịp nữa, đao trong tay Dương Quyết đã ghim sâu vào lồng ngực Kỳ Liên Dương. Dương Đại điên cuồng nhào đến đỡ thuộc hạ ngã xuống. Máu tươi ồ ạt trào khỏi mũi và miệng Kỳ Liên Dương, hơi thở cũng thoi thóp, nghẹn ngào nói với Dương Đại, "Chủ tử....sau này không còn.....bảo vệ ngài được nữa....."
Nói rồi, đồng tử chợt xám xịt, như thể sự sống đã bị rút sạch. Dương Đại trơ mắt nhìn, không kêu khóc, không rơi lệ, chỉ có lồng ngực đau thắt, khiến hắn không kìm chế được cơn run rẩy. Lúc còn bé, khi hắn nhìn tận mắt nhìn Ba Lặc bị phụ thân ra lệnh giết chết, cũng từng đau đớn như vậy. Hắn vốn tưởng mình đã đủ mạnh rồi, không còn phải cảm nhận nỗi đau ấy nữa. Nhưng đến tận bây giờ, hắn mới phát hiện, ngay cả mạng mình cũng giữ không xong.
Dương Quyết cúi đầu nhìn huynh trưởng, nở nụ cười tàn ác, "Hóa ra đại ca cũng biết đau xót cho người khác. Ta cùng lắm chỉ giết một tên chó săn của ngươi mà ngươi đã đau khổ như vậy, có biết năm xưa ngươi giết cậu ruột của ta, ta cảm thấy thế nào không?"
Dương Đại bỗng ngẩng đầu lên. Đôi mắt hắn đỏ ngầu như máu, tràn ngập sát ý, khiến cho Dương Quyết không lạnh mà run. Hắn thoáng ngẩn ra, nhưng rất nhanh chóng thu lại vẻ khiếp đảm, "Đại ca, nếu ngươi không phục hay oán hận trong lòng thì cứ đến nhà tù của Tông Chính tự mà nghiền ngẫm. Ngôi vị Mục vương này rốt cuộc cũng phải trả cho ta thôi."
Khóe môi Dương Đại khẽ giật, nhưng lại cắn răng cười, "Lão tam, ngươi đúng là đồ ngu. Sao không ngẫm lại xem vì sao Dương Giải và Dương Toại phải giúp ngươi đoạt vị trong tay ta. Bọn chúng chẳng qua chỉ cần một con rối dễ sai bảo mà thôi. Từ nay về sau, Mục vương phủ xem như bị hủy hoại trong tay ngươi."
Hắn dám gọi thẳng tục danh của hoàng đế và Ung vương, ngang với tội đại nghịch bất đạo. Nhưng Dương Quyết lại không để ý, Hắn chỉ bị từng câu từng chữ đè nặng, tức giận quát lên, "Dẫn hắn đi."
"Tra được chuyện vu cổ nguyền rủa hoàng thượng trông phủ ta?" Vệ Trường Hiên kinh hãi lắp bắp, "Dương Đại nguyền rủa hoàng thượng làm cái gì? Trước giờ hắn lúc nào cũng kiêu căng vô lễ với hoàng đế, ta thất hoàng đế thậm chí còn vừa hận vừa sợ hắn, muốn nguyền rủa cũng phải là hoàng đế nguyền rủa hắn."
Phương Minh lắc đầu, ý bảo chàng nhỏ giọng, "Ta cũng mới nghe tin từ nội viện thôi. Hôm qua, cả phủ loạn cào cào, mấy người bị bắt. Bây giờ tam công tử quay về, tuy chưa chính thức thụ phong nhưng chắc hẳn hắn sẽ thừa kế vương vị rồi."
"Dù sao ai làm Mục vương cũng không liên quan đến ta." Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Tam công tử tuy chẳng phải người tốt lành gì, nhưng hắn lại đánh bại được Dương Đại, đúng là khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác."
Phương Minh gãi đầu, dường nhưng cũng nhận ra việc đổi chủ chẳng ảnh hưởng gì đến mình cho lắm. Hắn nhìn về phía nội thất, "Công tử vẫn chưa dậy sao?"
"Ừ, để y ngủ nhiều một chút." Vệ Trường Hiên ngập ngừng, "Đêm qua y lại gặp ác mộng."
Từ sau ngày ấy, Dương Diễm đôi khi sẽ bừng tỉnh khỏ cơn mê kinh hoàng, Vệ Trường Hiên đều thấy cả. Chàng chưa từng mở miệng hỏi y mơ thấy gì, nhưng biết chắc chắn có liên quan đến mình, bởi mỗi khi thức giấc, Dương Diễm sẽ nhẹ nhàng vươn tay sờ mặt chàng, như xác định xem chàng còn sống hay không.
Buổi chiều, cửa sổ bị từng cơn gió thổi phát ra tiếng kêu lạch cạch. Dương Diễm đứng bên cạnh đó, không biết nghĩ gì, chợt nghe một giọng nói ôn hòa phát ra cách y một tấm song, "Bồ câu ở viện này được nuôi tốt thật."
"Chúng cứ nhàn tản bay tới, tiện tay nuôi mấy con thôi."
"Lần trước nhận được thư của công tử, ta cũng không ngờ." Người ngoài cửa sổ khẽ dừng một chút, "Hai năm trước, công tử không chịu rời phủ, chính là chờ đến ngày có thể nắm thóp kẻ địch như vậy sao?"
Dương Diễm thở dài, "Phàm là người, ai cũng có nhược điểm, có nỗi sợ. Đại ca âm thầm e sợ ta. Nếu ta bỏ đi, hắn vĩnh viễn không mắc sai lầm." Y cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn không hầu trên giá, "Ta chẳng qua chỉ tìm thời cơ thích hợp để khơi dậy nỗi sợ trong lòng hắn một lần nữa mà thôi."
"Quả nhiên ta đã không nhìn lầm công tử." Người ngoài cửa cung than một tiếng, "Nhưng công tử cũng có nỗi sợ trong lòng sao?"
Dương Diễm giật mình, nhớ lại những cơn ác mộng quẩn quanh gần đây, cười khổ, "Có chứ."
Trưa hôm đó, Dương Quyết dẫn vài tùy tùng đến biệt viện góc tây bắc. Tâm trạng hắn rất tốt, không hất hàm vênh mặt với vị đệ đệ này nữa. Hắn ngồi tron phòng, cực kỳ tử tế nói, "Tứ đệ, nghe nói mấy năm nay, đệ sống trong phủ không tốt lắm. Giờ tam ca đã về rồi, sau này không khiến đệ phải chịu khổ nữa." Hắn hết sức thận mật vỗ vai Dương Diễm, "Ta đã truyền lệnh, mọi chi phí ăn mặc của đệ đã khôi phục như lúc trước."
Dương Diễm hơi cúi đầu, "Cảm ơn ca ca."
Dương Quyết vốn tưởng y sẽ hỏi mình làm cách nào thoát khỏi Nam Cương, làm cách nào lật đổ Dương Quyết, ai ngờ y phản ứng nhàm chán như vậy, không chịu nhiều lời, đần độn vô vị.
Hắn ho khan một tiếng, nói tiếp, "Tứ đệ, lúc trước ta hay đùa giỡn quá trớn với đệ, liệu đệ có trách hận không?"
Sắc mặt tái nhợt của Dương Diễm dần hiện ra nét cười, "Đều là chuyện trước kia rồi, làm gì có oán trách."
"Đúng đúng đúng, đều là chuyện trước kia thôi, đừng để ý nữa." Dương Quyết đương nhiên hài lòng với câu trả lời này, "Mấy ngày nữa, ngoại tổ phụ của đệ sẽ đến đô thành. Khi ấy, ta sắp xếp cho đệ và ông ấy gặp nhau, được không?"
"Ngoại tổ?" Dương Diễm dường như giật mình, sau đó gật đầu, "Vâng, đều nghe ca ca."
Dương Quyết lộ vẻ sầu lo, "Thác Bạt công vẫn luôn âm thầm ủng hộ Dương Quyết. Dù sao trong người hắn cũng mang huyết mạch Đông Hồ. Tứ đệ, đệ phải nói rõ với ông ấy, hắn đối xử tàn tệ với đệ như thế nào. Tam ca vì cứu đệ mới phải làm thế." Hắn dừng một chút, rồi cười nhạo, "Đương nhiên ta cũng vì cứu bản thân."
"Ta đều hiểu cả." Dương Diễm khẽ gật đầu.
"Đệ hiểu là tốt rồi." Dương Quyết lại vỗ vai y, "Dù sao đi nữa, hạ bệ được Dương Đại là chuyện tốt cho cả hai ta, đúng không nào?"
"Tam ca." Dương Diễm chợt nói, "Huynh sẽ giết đại ca sao?"
Dương Quyết dường như hơi giật mình. Hắn chần chừ một lát, "Vậy thì còn phải xem ý hoàng thượng và Ung vương thế nào, cả các đại thần khác nữa....Mà thôi, có nói đệ cũng không hiểu."
Dương Diễm không nói nữa, đôi mắt hư vô nhìn về phía trước, chẳng biết đang nghĩ gì.
Sau khi Dương Quyết đi rồi, Phương Minh mới cẩn thận dè chừng đến bên cạnh, lè lưỡi, "Còn tưởng tam công tử hùng hổ lắm, hóa ra cũng rất khách khí với công tử."
Dương Diễm không đáp, chỉ lắc đầu cười nhẹ.
Phương Minh thu dọn ấm chén trên bàn, chợt nói, "Công tử, cha ta sắp quay về làm quản sự rồi."
"Vậy à? Thế thì tốt rồi." Dương Diễm gật đầu.
Phương Minh dọn xong, lại thở dài, "Công tử....ta vẫn không hiểu lắm."
Dương Diễm nhướn mi, "Làm sao?"
"Lúc trước, Mục vương.....À không, trưởng công tử tìm phương sĩ làm thuật vu cổ cho người, chuyện đó ta biết. Nhưng hắn nguyền rủa hoàng thượng thật sao?"
Dương Diễm cười, "Có đúng không thì quan trọng gì. Ngươi muốn dồn một kẻ vào chỗ chết thì tội càng nặng càng tốt. Mục vương dùng Vu cổ hại người, đây là cơ hội ngàn năm có một. Bọn họ nói hắn không nguyền rủa hoàng thượng thì chẳng lẽ lại nguyền rủa một tên vô danh tiểu tốt như ta?"
Phương Minh cái hiểu cái không gật đầu, lại thở dài, "Hôm nay ta mới biết, tiến hành thuật vu cổ trong phủ là tội xử trảm. Sớm biết vậy thì lúc công tử bị vu cổ, ta đã chạy đến Tông Chính tự cáo trạng trước."
Lần này, Dương Diễm bật cười thành tiếng, "May mà ngươi không đi. Nếu không thì chắc bây giờ đã đầu lìa khỏi cổ."
Phương Minh kinh ngạc, "Vì sao?"
"Không nói đến chuyện có bắt được tên phương sĩ đầy bản lĩnh kia không, mà chỉ nói đến lúc đối chất. Ta chắc chắn sẽ phải thề thốt phủ nhận, nói đại ca chưa từng hại ta, càng không vu cổ gì hết."
Phương Minh trợn tròn mắt, "Vì sao?"
"Bởi vì đại ca nắm giữ thứ vô cùng quan trọng nên ta không dám đối đầu với hắn. Ví dụ như, tính mạng của Vệ Trường Hiên." Nói đến đây, Dương Diễm không còn cười nữa, chỉ thờ thẫn nhìn về phía xa.
Phương Minh còn muốn nói chuyện tiếp nhưng Vệ Trường Hiên đã quay về. Đôi mắt chàng trầm lặng như nước, nhìn thẳng về phía Dương Diễm đang ngồi. Phương Minh biết họ có chuyện cần nói, liền lấy cớ chuồn đi.
"Ta vừa chạm mặt tam công tử bên ngoài." Vệ Trường Hiên ra vẻ lơ đễnh nói, ngồi xuống cạnh Dương Diễm, "Hình như hắn hơi khác trước. Nhưng mà ta thấy hắn với cái bản lĩnh của hắn thì làm sao đánh bại được Dương Đại?"
Dương Diễm bưng chén trà, nhẹ nhàng nói, "Đại ca không bại bởi tam ca, mà bại bởi chính mình."
"Ồ?" Vệ Trường Hiên lấy đi ly trà nguội lạnh, rót một chén mới rồi mới đặt lại vào tay y.
"Hắn không coi ai ra gì, lòng dạ hẹp hòi. Đắc tội đám công khanh thế tộc đã đành, còn không để hoàng thượng vào mắt. Sao hắn không ngẫm lại xem, hoàng đế vô dụng, mặc cho hắn khống chế, đương nhiên cũng có thể bị kẻ khác khống chế." Dương Diễm thở dài, "Khi phụ thân còn sống, người có quan hệ thông gia với cả thế tộc và Đông Hồ, hơn nửa quan viên trong triều do người đề bạt, kiêm chức Tây Bắc đại đô hộ, nắm trong tay Tả Hữu Kiêu vệ, oai phong cỡ nào. Hôm nay đã bại một nửa trong tay đại ca, chỗ còn lại tam ca cũng chẳng giữ nổi."
Lời y nói như thể đại cục sắp hỏng. Vệ Trường Hiên khẽ rùng mình, "Dã Hề, ngươi có ý định gì không?"
Dương Diễm quay sang, hỏi ngược lại, "Vệ Trường Hiên, thế ngươi có dự định gì?"
"Ta?" Vệ Trường Hiên có chút sững sờ. Chàng ngẫm nghĩ, "Ta chỉ thấy, chúng ta không nên để bị nhốt trong viện thế này. Ta cũng không tin kẻ như tam ca ngươi."
Dương Diễm khẽ gật đầu. Y bỗng ý thức được, Vệ Trường Hiên rất muốn rời khỏi đây. Lúc còn nhỏ, Lạc Lan từng kể với y, người ta thường bắt vân tước hay bách linh ở thảo nguyên về nuôi trong lồng, chứ ít ai đi bắt chim ưng. Bởi vì không lồng nào giam giữ được chim ưng. Dù có chết, nó cũng phải phá lồng bay ra, đến bầu trời rộng lớn. Vệ Trường Hiên chính mà một hùng ưng như vậy. Y khẽ thở dài trong lòng.
"Dã Hề." Vệ Trường Hiên chợt nói, "Lúc trước, có phải Dương Đại dùng tính mạng ta để uy hiếp ngươi không?"
Dương Diễm hơi kinh hãi, lại nghe chàng nói tiếp, "Ban nãy ta đứng bên ngoài, đã nghe thấy cả rồi."
Y giật mình, muốn phủ nhận, nhưng biết Vệ Trường Hiên sẽ không tin, chỉ đành cười, "Đều là chuyện quá khứ thôi."
Vệ Trường Hiên không để y đánh trống lảng, quyết hỏi đến cùng, "Hôm đại ca ngươi gọi ngươi tới, ngươi tự đâm mình một dao, là vì thế ư?"
Dương Diễm không ngờ chàng sẽ nhắc lại chuyện nói, không biết trả lời ra sao.
Vệ Trường Hiên thấy y như vậy, đã hiểu trong lòng. Chàng thấp giọng nói, "Khi ấy ta đã cảm thấy kỳ lạ. Rốt cuộc Dương Đại đã dùng cách gì mà ép ngươi phải tự đâm mình. Hơn nữa, hai năm nay ta thường lén ra vào phủ, gây xôn xao như thế mà hắn cũng không đến gây sự." Chàng cười khổ, "Hóa ra trước nay ta chưa từng bảo vệ được ngươi, mà đều là ngươi bảo vệ ta."
"Bàn chuyện này để làm gì." Dương Diễm khẽ nói, "Ta đã bảo rồi, chỉ cần chúng ta sống sót thì những cái khác đều không quan trọng."
Vệ Trường Hiên nhìn y thật lâu, cuối cùng "Ừ" một tiếng.
Hai người im lặng một hồi. Ngoài cửa sổ còn lất phất tia nắng cuối ngày hạ cùng tiếng côn trùng rả rích gọi nhau.
"Vệ Trường Hiên." Dương Diễm khẽ khàng kéo ống tay áo đối phương, không nói thêm, chỉ có nét cười nhàn nhạt bên khóe môi.
Vệ Trường Hiên hiểu ý. Mặt chàng đỏ lên, khẽ nâng cằm Dương Diễm, hôn một cái lên môi y. Kể từ lần chạm môi tình cờ đêm nọ, Dương Diễm rất thích thân mật như vậy với chàng. Ban đầu, Vệ Trường Hiên còn định giải thích với y, cứ làm vậy thì không ổn, nhưng không sao thốt nên lời. Chàng cẩn thận hôn môi tiểu công tử, cảm giác trái tim như bị siết chặt, đau đớn nóng bừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.