Không lâu sau, Dương Diễm được đám tôi tớ khiêng từ trong phòng ra sảnh. Hai mắt y khép hờ, quả nhiên còn chưa tỉnh, được đặt nằm trong phòng hông.
Lưu Ích cũng được mờ vào phòng hông. Gã trợn mắt quan sát Dương Diễm, thấy vị công tử này da thịt mềm mượt, có vẻ như không phải chịu khổ ải gì. Sắc mặt y ửng đỏ, người tỏa ra mùi rượu, giống như đã uống say.
Dương Đại thì ngược lại, không vào cùng bọn họ. Khi không còn ai khác trong phòng, Lưu Ích mới lẩm bẩm, " Công tử lớn như vậy rồi, có nhiều nét thật giống vương phi trước kia." Gã ngừng một chút, "Vào ngày nóng thế này mà uống rượu không đổ mồ hôi, chẳng lẽ có bệnh?" Nói rồi liền đưa tay sờ gáy Dương Diễm.
Gã là quản sự lâu năm trong vương phủ, chỉ chạm nhẹ một cái là biết vị công tử này không phải bị đối xử khắt khe gì. Gã thở dài, lúc quay ra đã đổi thành bộ dạng cười cợt lấy lòng.
"Tứ công tử trông mạnh khỏe hơn lúc trước rất nhiều. Để tiểu nhân quay về bẩm báo với lão vương gia, chắc là cụ nhà vui lắm." Gã dừng một chút rồi nói, "Nhưng vương gia nhà ta luôn nói, thân thể tứ công tử không tốt, cứ ở trong phủ hoài có khi sẽ buồn chán đến ốm. Hình như hai năm nay chưa thấy ngài ấy ra khỏi phủ lần nào."
"Tứ đệ có tật trên mình. Khi phụ thân vẫn còn cũng không mấy khi cho nó rời phủ." Dương Đại mỉm cười ôn hòa, "Ta chẳng lúc nào yên lòng được với tứ đệ này nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-tan-non-song/1092004/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.