Truyền thuyết kể rằng, các ngày lễ hội dưới nhân gian, thần tiên trên trời sẽ lén trốn xuống trần để xem thu nguyệt tao nhã, nhân gian buồn vui.
Ta ngơ ngác nhìn người tiêu sai đứng trên xà nhà, một thân áo trắng, tóc đen như mây, mày kiếm nhập tấn, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng mũi thẳng, thanh cao thoát tục, đường cong mềm mại mà lộ ra anh khí. Vị khách không mời mà đến này tuy là dung nhan xinh đẹp thanh tú, nhưng mà dáng người thon dài, khí thế nghiêm nghị, ánh mắt tinh anh, đều không thể liên hệ hắn với một kẻ ẻo lả. Một nam tử nho nhã anh tuấn như vậy, ta lại nghĩ đó là một vị thần tiên phóng khoáng ngỗ ngược qua đường ghé chơi...
Thần tiên a~ Người là đến cứu ta thoát khỏi số kiếp chết đói trong hoàng cung sung túc giàu có này phải không~~
" Cho ta... " Ta mắt lóe tinh quang, phóng thẳng về cái bạch ngọc tô đã bị cắn mất một miếng trên tay mĩ nam tử áo trắng. Hít sâu một hơi, ta cuối cùng vẫn không lộ cái sự tham lam của mình ra, uổng công cha mẹ ban cho ta một bộ dáng xinh đẹp. Nếu người kia có khả năng đi đến tận đây, hẳn không phải người trần mắt thịt, cùng với thần tiên thì vội vàng nỗi gì? Cùng lắm khi nào về đốt cho vài nén nhang cảm tạ là được rồi.
" Ý, cái này... Tại hạ đã cắn một miếng mất rồi " Gương mặt tuấn mĩ ngượng ngùng nhìn ta cười cười, nhìn ta rồi lại nhìn cái bạch ngọc tô trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-mot-troi-xuan/2429469/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.