Editor: Chuối
Trái tim của Lục Giai Ân run lên, không biết tại sao Hàng Hữu lại để câu thơ này làm tiểu sử.
Cô dừng lại một chút, ngón tay khẽ lướt qua lời mời thêm bạn tốt của Hàng Hữu.
Sau đó, cô để điện thoại sang một bên rồi đi rửa mặt.
Lúc trở lại, Wechat hiện tin nhắn.
Hàng Hữu: [Chào cậu.]
Lục Giai Ân suy nghĩ một lúc, rồi gửi một biểu tượng cảm xúc chào hỏi.
Không có những lời hỏi han nhau đầy phấn khích, cũng không hồi tưởng về những hồi ức xưa.
Cả hai chỉ chào hỏi nhau một cách lịch sự, hỏi thăm về tình hình gần đây.
Giống như là hai người bạn học cũ.
Trước đây, bọn họ cũng không tiếp xúc với nhau quá nhiều.
Hàng Hữu thông qua vòng bạn bè thấy cô đã đậu vào Học viện Mỹ thuật Bình Thành, gửi lời chúc mừng tới cô.
Lục Giai Ân lịch sự cảm ơn.
Thứ ngăn cách giữa hai người, không chỉ là thời gian, mà còn là cảm giác vô cùng xa lạ do lâu ngày chưa gặp lại.
Lục Giai Ân không hỏi về dòng tiểu sử của Hàng Hữu, anh cũng không chủ động nói ra.
Nói chuyện với nhau được một lúc, Lục Giai Ân lấy cớ phải đi ra ngoài để kết thúc cuộc trò chuyện này.
Lục Giai Ân cất điện thoại đi rồi thay quần áo, sau đó cô bước ra khỏi phòng ngủ.
Bà ngoại mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tím đang ở trên ban công chăm sóc hoa cỏ, trong miệng đang ngân nga một bài hát.
Thời gian cận kề năm mới, bà cụ ngày nào cũng vui vẻ.
“Bà ơi, con định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/481440/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.