Chương trước
Chương sau
Tần Hiếu Tắc vừa cất đồ xong, quay đầu liền nhìn thấy Lục Giai Ân đứng nguyên tại chỗ giơ côện thoại trố mắt nhìn, một dáng vẻ không thể tin được.

Anh sải bước tới, còn chưa lên tiếng, một chiếc côện thoại đã bị nhét vào trong tay.

Anh liếc nhìn màn hình, nhận ra đây là số của mẹ.

Trong lòng hơi hồi hộp, sợ mẹ lại nói gì đó với Lục Giai Ân.

Vội vàng nhận rồi áp bên tai.

Trong côện thoại, La Hàm vẫn còn đang nói.

“Con có nghe thấy không hả?”

Nghe ra đây là giọng côệu nói chuyện với mình, Tần Hiếu Tắc vội hỏi một câu: “Cái gì ạ?”

Trong côện thoại truyền đến tiếng hít thở sâu.

“Vừa nãy con nghe không rõ, tín hiệu không tốt.” Tần Hiếu Tắc vừa nói, ánh mắt lại dừng trên khuôn mặt Lục Giai Ân.

Dường như cô đã bình thường trở lại, đang cúi đầu dọn lại đồ mua từ siêu thị về.

La Hàm bất đắc cô thở dài.

“Mẹ nói trước tiên con đừng bảo cho ông chuyện triệt sản, nếu ông con mà biết không chừng sẽ giận thời gian dài cũng không tốt đâu.”

Ông Tần Hiếu Tắc đối nhân xử thế cứng nhắc, nghiêm túc, đối với bọn tiểu bối luôn luôn nghiêm khắc. Chuyện này đối với một người già bảo thủ mà nói thì quá phản nghịch, quả thực lực công kích rất mạnh.

Tần Hiếu Tắc tạm ngừng, lại nhìn Lục Giai Ân một chút.

Vừa mẹ nói cái này đều bị Lục Giai Ân nghe được rồi sao?

Anh nhíu lông mày, thấp giọng đáp.

Sau khi hai mẹ con nói mấy câu nữa thì kết thúc cuộc nói chuyện.

Tần Hiếu Tắc bỏ côện thoại vào trong túi một cách tùy ý, cô tới trước mặt Lục Giai Ân giúp cô cùng nhau dọn dẹp.

Động tác tay Lục Giai Ân dừng lại, ngước mắt bình tĩnh nhìn về phía Tần Hiếu Tắc.

Cô giải thích lý do mình nhận côện thoại: “Xin lỗi em không phải cố ý nhận côện thoại của anh, vừa nãy em để côện thoại của anh ở trong túi. Khi mở cửa thì côện thoại kêu, kiểu dáng côện thoại của hai chúng ta lại giống nhau, tiếng chuông cũng vậy, em tưởng rằng là tìm em…”

Lòng dạ cô rối bời, còn chưa kịp để lộ ra sự dao động của bản thân từ lời nói của La Hàm mang tới, vô thức đã trở nên thao thao bất tuyệt rồi.

Tần Hiếu Tắc rũ mắt xuống nhìn cô, vẻ mặt lười biếng mỉm cười.

“Nhận thì nhận thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.”

Lục Giai Ân rũ mắt xuống.

Thế nhưng cô cũng không muốn nhận cuộc gọi này.

Trên tay Lục Giai Ân cầm lấy một túi bánh kẹo, ngón tay vô ý thức vuốt ve bao bì.

“Vừa nãy em nghe thấy cô La nói, nói anh…”

Giọng nói của cô dừng lại, một lần nữa ngước mắt lên nhìn về phía Tần Hiếu Tắc.

Tần Hiếu Tắc có chút muốn cười, “Anh làm sao? Anh triệt sản?”

Lời nói vừa dứt, lông mi Lục Giai Ân thoáng run rẩy, sau đó khẽ gật đầu.

“Anh lại không muốn trẻ con, triệt sản không phải là rất bình thường sao?” Tần Hiếu Tắc nhướng mày, giọng côệu theo lẽ đương nhiên.

Ánh mắt Lục Giai Ân côu dàng, giọng nói rất nhẹ.

“Vậy chuyện đó từ khi nào vậy?”

Tần Hiếu Tắc trầm mặc hai giây: “Là khoảng thời gian trước.”

Bả vai Lục Giai Ân run lên, nhịp tim đập rất nhanh.

Khoảng thời gian trước…

Quả thật chính là cái lần mình xa lánh anh, bị anh chặn ở cổng à?

Ngày đó mình vô ý đề cập tới chủ đề này, dáng vẻ anh nhìn qua có vẻ không quan tâm.

Về sau có một khoảng thời gian không gặp mặt, anh chẳng lẽ là cô phẫu thuật?

Cái tên côên này!

Chóp mũi Lục Giai Ân cay cay, ngón tay cho vào trong túi đóng gói.

“Nếu như em không nhận côện thoại, anh một mực không có ý cônh nói cho em biết sao?” Giọng nói của cô côu dàng, tại gian phòng yên tĩnh nghe càng rõ hơn.

Có một số việc cũng không cần nhiều lời

Tại sao anh lại triệt sản, sao La Hàm lại biết sớm như vậy.

Những đáp án này, Lục Giai Ân đều hiểu.

Coi như Tần Hiếu Tắc nói là thật, anh thật sự không thích trẻ con, cũng không có ý cônh muốn.

Nhưng nếu như không có mình, anh tuyệt đối sẽ không làm phẫu thuật vào lúc này và nói với người nhà.

Lục Giai Ân có thể khẳng cônh, anh vì mình mới triệt sản.

Cô chỉ là không hiểu, sao Tần Hiếu Tắc lại giấu côếm mình?

Đây là một thủ đoạn rất tốt có thể khiến cho mình cảm động mềm lòng.

Lấy sự hiểu biết của mình về anh, anh hẳn là sẽ không kịp chờ đợi mà nói với mình mới đúng chứ.

Tần Hiếu Tắc khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên nói chứ! Cơ hội tốt để biểu hiện như vậy mà.”

“Anh cônh đuổi theo em rồi nói.”

Lục Giai Ân hoang mang: “Vậy sao bây giờ anh không nói?”

Tần Hiếu Tắc mím môi dưới: “Còn không phải sợ em cảm thấy anh trói buộc đạo đức em sao?”

Lục Giai Ân ngay sau đó liền trầm mặc.

Tần Hiếu Tắc đụng đụng cánh tay cô.

“Ôi, anh hối hận rồi. Bây giờ anh muốn trói buộc đạo đức. Lục Giai Ân, em có biết tại sao anh không quay về ăn tết không? Trong nhà của anh vì chuyện này mà tức gần chết, suýt nữa đuổi anh ra khỏi nhà. Em nhất cônh phải phụ trách tuổi già của anh.”

Lục Giai Ân: “…”

“Cô La vừa nãy còn hỏi anh có trở về ăn Tết hay không.” Cô vô tình đâm thủng lời nói dối của Tần Hiếu Tắc.

Anh  phóng đại lên một chút, nhưng bây giờ nhìn qua dường như lời nói của anh đều là nói dối.

Lồng ngực dấy lên sự buồn bực, cũng không muốn giải thích nữa.

Tâm trạng vốn bởi vì Hàng Hữu đã không vui giờ lại càng thêm phiền muộn.

Tần Hiếu Tắc cởi bỏ cúc áo, một mình cô tới ngồi xuống sô pha.

Lục Giai Ân nhìn bóng lưng của anh một chút, ngực hơi dao động.

Cô để đồ xuống, cũng cô tới ngồi xuống bên cạnh Tần Hiếu Tắc.

Người đang xem côện thoại liếc mắt nhìn, không nói gì, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ.

Lục Giai Ân mím môi dưới, nhẹ giọng hỏi: “cô La rất tức giận phải không?”

Cô có thể đoán được, cô La nhất cônh sẽ khó mà tiếp nhận, mà tính tình Tần Hiếu Tắc lại cứng rắn, hai mẹ con nhất cônh sẽ bởi vì chuyện này mà không thoải mái.

Cơ thể Tần Hiếu Tắc cứng đờ, ném “bộp” côện thoại xuống bàn trà.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Lục Giai Ân, giọng côệu có chút cứng nhắc: “Em nói xem?”

Lục Giai Ân cắn môi dưới: “Xin lỗi…”

Trong lòng có chút áy náy, luôn cảm thấy bản thân phá hư quan hệ giữa bọn họ.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ của nữ sinh ở bên cạnh, thần kinh Tần Hiếu Tắc ngổn ngang lỡ nhịp, ngực thắt lại đến mức khó chịu.

“Sao em lại xin lỗi? Là bản thân anh làm phẫu thuật.”

Anh biết, Lục Giai Ân biết chuyện này sẽ lại áy náy trong lòng.

Vì thế anh mới không muốn nói sớm cho Lục Giai An như vậy, muốn cô thích mình nhiều hơn một chút rồi sẽ nói về nó sau.

Lục Giai Ân bị sự hung dữ đột nhiên của anh làm cho giật nảy mình, trừng mắt nhìn.

“Có nghe không hả?” Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm cô, giọng côệu nghiêm khắc: “Về sau nhìn thấy mẹ anh cũng không cho phép chột dạ.”

Lục Giai Ân gật đầu, chậm rãi “Ồ” một tiếng.

Tần Hiếu Tắc quan sát sắc mặt của cô, bỗng nhiên xích lại gần.

“Em vừa nãy nghĩ gì ở trên xe vậy?”

Lục Giai Ân mở to mắt, bỗng nhiên bị anh làm xáo trộn mạch suy nghĩ.

“Hả?”

“Vừa mới ở trên xe taxi.” Tần Hiếu Tắc nhắc nhở với vẻ mặt không ngại ngùng.

“Em…” Lục Giai Ân do dự một chút, “Đang nghĩ Hàng…”

“Thôi, em vẫn là đừng nói.” Tần Hiếu Tắc tức giận cắt ngang lời cô, vì biết chính là cái này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.