Buổi tối, ánh trăng mờ ảo, Tần Hiếu Tắc đang đứng dưới đèn đường, chiếc bóng ngắn ngủn in trên mặt đường đối lập rõ ràng với thân hình cao lớn của anh.
Anh cũng không biết Lục Giai Ân đã nhìn thấy anh từ ban công tầng hai nên vẫn cứ cúi đầu tập trung hút thuốc.
Bóng đêm phủ kín không gian, quanh người anh được bao phủ bởi một vầng sáng màu vàng nhạt. Anh đứng đó hút thuốc, trông thật lẻ loi và cô độc.
Lục Giai Ân siết chặt chiếc điện thoại cầm trên tay, cắn môi nhìn bóng dáng người đàn ông dưới lầu.
Mấy hôm nay cô bận rộn lo cho bà ngoại nên không có thời gian nghĩ đến những việc khác, đến lúc này cô mới bỗng nhiên nhận ra mấy ngày nay cô và Tần Hiếu Tắc không liên lạc gì với nhau.
Vậy tại sao anh lại ở đây lúc này?
Đang lúc miên man suy nghĩ, giọng nói của Tần Hiếu Tắc lại lần nữa vang lên từ điện thoại của Lục Giai Ân.
“Em về nhà mà cũng không báo với anh một tiếng.”
Giọng anh vẫn đều đều thản nhiên như vậy, nhưng Lục Giai Ân vẫn cảm nhận được trong đó chút dỗi hờn và tủi thân.
Cùng lúc đó, cô nhìn thấy người dưới lầu lại đưa điếu thuốc lên môi, hung hăng rít vào một hơi thật sâu.
Lồng ngực Lục Giai Ân bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.
Việc cô về nhà là ý định bất chợt của cô, sau khi về nhà lại gặp chuyện của bà ngoại, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc phải báo cho anh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/1897833/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.