Tần Hiếu Tắc vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người họ, nhất thời ai nấy trong phòng đều đờ người ra như bị ấn phải công tắc tạm ngừng hoạt động vậy.
Giữa lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lục Giai Ân chợt đứng dậy.
Cô nhìn Tần Hiếu Tắc rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài xử lý vết thương trước đã.”
Dứt lời, cô bèn gật đầu chào mọi người, cầm lấy túi xách rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Tần Hiếu Tắc đứng yên, tầm mắt dõi theo bóng lưng của cô, nhếch mép cười nhạt.
Đợi đến khi bóng dáng cô khuất dần sau cửa, anh mới thu hồi tầm mắt từ trên người Lục Giai Ân, ánh mắt sắc bén lại lần nữa quét qua từng người môt trong phòng bao, cho đến khi liếc thấy Hà Dã, anh nhìn ông ta chằm chằm với vẻ sâu xa một lúc lâu, rồi cất bước đuổi theo Lục Giai Ân.
Sau khi cánh cửa đóng lại, mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Hà Dã nhìn về phía người phụ trách triển lãm tên Giàng Hà đi đến cùng với Lục Giai Ân rồi nhíu mày, hỏi với ý không dám tin: “Hai người họ quen biết nhau à?”
Tại sao trước đó lại không có ai đề cập điều này cho ông ta biết vậy?
“Làm sao tôi biết được chứ.” Giang Hòa cũng cảm thấy khó hiểu.
Lục Giai Ân là một cô gái trẻ vừa mới về nước cách đây không lâu, không những ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/1897823/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.