Jason đặt vé về nước ngày mùng Bốn tháng Tám, anh không cho Ngải Mễ và mọi người tiễn, bảo nếu có tiễn cũng chỉ đến được cửa kiểm tra an ninh rồi phải đứng ngoài nên tiễn hay không tiễn cũng như nhau, tội gì phải bắt mọi người mất công đi xa như vậy? Chẳng khác gì không tiễn cả. Hơn nữa một tuần trước khi Jason về Trung Quốc, bố mẹ và bà nội anh đã từ Canada sang Mỹ, thôi cứ để họ đưa anh ra sân bay.
Ngải Mễ nghĩ thế cũng phải, gần như vào sân bay là cửa kiểm tra an ninh rồi, bất giác cô hậm hực nguyền rủa ông Bush một hồi, chắc chắn là ông ta và Bin Laden đã thông đồng với nhau rồi tấn công toà nhà Trung tâm Thương mại Thế giới nhằm nâng cao uy vọng của ông ta trong lòng người dân Mỹ. Bọn họ không tấn công trung tâm thương mại thì làm sao sân bay lại kiểm tra an ninh chặt chẽ như vậy? E rằng cảnh tượng cảm động mắt đỏ hoe chia tay nhau ở cổng lên máy bay chỉ có thể gặp trong phim ảnh thôi.
Nghĩ đến việc lát nữa một mình Jason ngồi thu lu đợi máy bay rồi thân cô thế cô qua cửa lên máy bay mà cô cảm thấy buồn vô cùng. Chẳng lẽ không có cách nào lọt qua cửa kiểm tra an ninh để tiễn anh ư? Cô vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tìm ra một cách: Người tiễn không vào được cửa kiểm tra an ninh là do họ không có vé máy bay, nếu có một tấm vé máy bay thì hoàn toàn không phải lo chuyện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-hoa-no-trong-suong/2325596/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.