Tiểu Côn hôn một lúc rồi thò tay vào trong váy ngủ của Ngải Mễ, nhưng cô lại không có cảm giác ngất ngây hay mềm nhũn người mà lại thấy vô cùng xót xa, nghĩ đến việc mình đã đi đến nước này rồi thì không bao giờ có đường quay đầu nữa, tự nhiên trong đầu hiện lên câu nói sến không còn gì sến hơn: “Vĩnh biệt rồi, Jason”, sau đó nước mắt liền lăn dài xuống bờ má.
Dường như Tiểu Côn cảm nhận được điều gì đó bất thường, liền rút tay ra khỏi váy ngủ của cô, bật đèn lên, thấy mặt cô đầm đìa nước mắt bèn sửng sốt hỏi: “What’s up man (Chuyện gì vậy, thưa ngài)?”
Vừa nghe đến từ “man” mà Tiểu Côn kéo dài giọng hỏi, Ngải Mễ không kìm được liền phì cười, Tiểu Côn cũng rất ngại, cười theo mấy tiếng rồi hỏi cho đỡ ngượng: “Anh đang nghĩ sao mặt em lại mặn như vậy, còn tưởng đang mốt làm đẹp bằng muối cơ.” Rồi anh chàng thở dài, nói tiếp: “Tội gì em phải như thế? Anh chỉ khuyên là em nên quên cậu ấy đi và sống cho thật tốt, anh có bắt em phải lấy anh đâu. Trông em sầu não như vậy, anh còn đầu óc nào…”
Ngải Mễ vội thanh minh: “Em có… sầu não đâu, em đang… vui đó chứ, thật đấy, mai bọn mình đi… đăng ký kết hôn, sau đó mời Jason đến… dự đám cưới nhé, như thế anh ấy cũng biết em đã move on (quên đi quá khứ, tiến tới tương lai) rồi, anh ấy cũng sẽ… sớm lấy vợ…”
Tiểu Côn nói: “Em tưởng đây là chuyện Hoàng Kế Quang[1]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-hoa-no-trong-suong/2325586/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.