Ngải Mễ không rõ mình đã nằm trên giường bao nhiêu ngày, đối với cô, thời gian không còn có ý nghĩa gì nữa, cô không quan tâm gì hết, không muốn nghĩ gì nữa, tất cả mọi thức đều đã trở nên vô nghĩa. Mẹ cũng không dám giục cô về trường nữa mà chỉ gọi điện xin phép thầy cô giáo cho cô nghỉ, mẹ còn kiếm đâu ra giấy chứng nhận của bác sĩ, nói cô mắc chứng Meniere. Hướng Hoa, cô bạn học chơi thân, thường xuyên gọi điện cho cô thông báo tiến độ học hành, có lẽ cũng do mẹ cô nhờ, nhưng cô chỉ nghe cho qua chuyện, cảm ơn rồi không nói gì thêm.
Hằng ngày cô phải gắng gượng ngồi dậy ăn cơm với bố mẹ, vì nếu cô không ăn, họ sẽ vào phòng gọi cô, khuyên nhủ cô khiến cô vô cùng mệt mỏi, thôi thà ăn qua loa cho xong chuyện còn hơn.
Bố mẹ còn thường xuyên đi tìm người quen để giúp, họ gọi tắt việc đó là “chạy”, kiểu như: “Hôm nay không có giờ, mình lại chạy đi xem thế nào em nhé!” Hoặc: “Hôm nay chạy cả ngày mà chẳng có kết quả gì.”
Mẹ còn thường xuyên sang báo cáo tình hình của ngày “chạy” hôm đó với cô, cô lạnh lùng nói: “Việc này thì có liên quan gì đến con? Bố mẹ cũng đừng chạy đi chạy lại nữa, để bố mẹ Jane chạy cho anh ta, nếu con gái họ mang bầu con của anh ta thì anh ta là con rể của họ còn gì, nhạc phụ, nhạc mẫu giúp con rể được rửa tội chẳng phải chuyện đương nhiên hay sao?”
Mẹ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-hoa-no-trong-suong/2325514/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.