Chương trước
Chương sau
Ngải Mễ ăn qua loa cho xong bữa, thấy thực quản không đau nữa, đầu cũng không đau nữa, tất cả đều đã ổn. Cô nghĩ, xem ra tác động tâm lý có vai trò rất quan trọng đối với mình, trong người cảm thấy khó chịu đều là do tâm lý bực bội gây ra.

Cô cảm thấy đầu óc rất thoải mái, hiện tại Allan đang ở đồn công an, anh còn nghĩ đến việc sợ mình lo lắng, cũng khổ thân anh. Nghe nói người bị bắt có thể gọi một cú điện thoại ra ngoài, chỉ một cú thôi, hình như bình thường mọi người đều gọi điện cho luật sư, trong khi Allan lại dùng cơ hội này để gọi điện cho mình, chỉ vì sợ mình nghĩ ngợi lung tung, anh thật biết nghĩ cho người khác!

Một lát sau, cô lại thấy không vui, đã gọi điện thoại rồi thì sao không gọi thẳng cho mình? Tại sao vào đó không gọi ngay? Sao phải đợi đến hôm sau mới gọi, báo hại mình khổ sở đợi cả đêm? Nếu mình là người nóng tính, tự tử ngay tối hôm đó thì anh không hối hận suốt đời à?

Nhưng lập tức cô lại tìm ra lời biện hộ cho anh, đây là Trung Quốc tiểu thư ạ, ngươi tưởng là Hồng Kông hay Mỹ à, cho phép người bị bắt gọi điện thoại? Người lẫn lỮ phim ảnh với cuộc sống rồi phỏng? Mẹ đã nói không phải Allan gọi điện thoại, mà là anh cho cơ quan công an số điện thoại nhà cô, công an gọi điện đến. Chắc chắn là Allan đã có ý định gọi điện thoại cho cô nhưng bên công an không cho, bất đắc dĩ anh mới phải đợi đến khi bố mẹ cô quay về. Anh không biết số điện thoại nhà bà nội cô, nếu biết, chắc chắn vừa vào đó anh đã bảo bên công an gọi điện đến nhà bà nội cô rồi.

Tối đến, Ngải Mễ chuẩn bị phải về trường, mẹ nói nếu không chịu được thì xin nghỉ mấy ngày. Ngải Mễ liền thắc mắc: “Sao lại không chịu được hả mẹ? Tuần sau con có mấy bài thi trắc nghiệm, sao lại nghỉ được?”

Mẹ liếc nhìn cô với ánh mắt lo lắng, dường như đang phán đoán cô có bất thường hay không rồi nói: “Thôi để mẹ đưa về trường, bố con đến nhà Bí thư Vương còn chưa về.”

“Allan mà về thì mẹ bảo anh ấy gọi điện đến phòng con nhé!” Ngải Mễ nói rất tự nhiên, cô cảm thấy bây giờ không phải hoạt động bí mật nữa, mẹ đã biết hết rồi, hơn nữa lại là do Allan tự nói ra, không thể trách cái miệng cô được. Cô liền phân tích: “Chắc chắn vì đang là cuối tuần, không ai đi làm nên chẳng có người giải quyết công việc, ngày mai đi làm, bọn họ hỏi loanh quanh vài câu rồi sẽ cho anh ấy về thôi.”

Mẹ không nói gì, chỉ bảo cô yên tâm học hành, đừng để chuyện này ám ảnh nữa.

Từ thứ Hai đến sáng thứ Tư, Ngải Mễ thi liền hai môn. Đến trưa ngày thứ Tư, cô vẫn chưa nhận được điện thoại của Allan. Cô gọi điện về nhà thì thấy bố nghe máy, Ngải Mễ hỏi bố Allan về chưa, tại sao vẫn chưa gọi điện thoại cho cô.

Bố ngập ngừng một lát rồi nói: “Cậu ấy bị cơ quan công an chính thức thu thẩm rồi.”

Ngải Mễ không hiểu từ “thu thẩm” này có nghĩa là gì, trước đây cô cũng đã từng nghe nói đến từ đó nhưng chưa bao giờ đưa vào trong đầu. Cô hỏi: “Chính thức thu thẩm là gì hả bố? Chẳng lẽ sáng thứ Bảy đưa anh ấy đi là thu thẩm tạm thời?”

Bố không nói gì, Ngải Mễ không dám bẻm mép nữa mà hỏi nghiêm túc: “Thu thẩm có nghĩa là gì hả bố? Bắt giam ư?”

“Bố cũng không biết thu thẩm có nghĩa là gì, chắc không phải bắt giam. Thôi chịu khó mà học hành, quan tâm những chuyện này làm gì?”

“Bố muốn con chịu khó học hành thì phải nói cho con những chuyện bố biết, nếu không làm sao con học vào được?”

Bố có vẻ bực: “Những chuyện bố biết thì đều kể hết cho mày rồi, chỉ có ngần đó thôi. Giờ bố đang rất bận, đừng có giở tính bướng ở đây. Để mẹ mày nói với mày.”

Ngải Mễ nghe thấy mẹ trách bố không nên nói chuyện thu thẩm gì đó, sau đó cô nghe thấy mẹ nói trong điện thoại: “Thu thẩm không phải là bắt giam mà là đưa đi thẩm tra, là… mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân, hay nói cách khác là mời Allan đi hỗ trợ điều tra.”

Nghe thấy nào là “mời”, nào là “hỗ trợ điều tra”, Ngải Mễ tưởng tượng ra cảnh Allan bắt chân chữ ngũ ngồi hướng dẫn nhân viên điều tra, thế là cũng yên tâm hơn. “Vậy tức là con có thể gọi điện cho anh ấy ạ?”

“E là không được. Người bị thu thẩm không được tự do hoạt động đâu, không khác… ngồi tù là mấy.”

“Thế sao vừa nãy mẹ nói là hỗ trợ điều tra? Lại còn bảo là “mời” nữa?”

Mẹ có vẻ bực lên: “Mày bắt bẻ cái gì? Đừng có mà vặn vẹo câu từ với mẹ ở đây, mẹ không học luật, làm sao biết được? Chỉ nghe nói vậy mà thôi, bọn họ nói thế nào thì mẹ nói lại như thế.”

Ngải Mễ thấy hơi lạ, bố mẹ làm sao ấy nhỉ? Trước đây mẹ chẳng bao giờ nổi cáu với cô, nếu có nổi cáu thì mẹ chỉ nổi cáu với bố. Bố cũng rất ít khi nổi cáu với cô, nếu có nổi cáu thì chỉ nổi cáu với mẹ. Cô còn nhớ hồi nhỏ bố mẹ thường nói nhà họ người nào càng nhỏ thì càng dễ nổi cáu, thế nên hồi ấy Ngải Mễ là người hay nổi cáu nhất trong nhà. Mặc dù hiện tại Ngải Mễ đã cao hơn mẹ, nhưng cô vẫn là người dễ nổi cáu nhất trong ba người. Bình thường chỉ có cô nổi cáu với mẹ, sao hôm nay hai vị này lại cáu kỉnh với cô thế nhỉ?

Thấy Ngải Mễ không nói gì, mẹ vội vàng xoa dịu tình hình: “Ngải Mễ, con là đứa trẻ thông minh, sao nói thế nào cũng không chịu hiểu ra vậy? Allan không đơn thuần như con nghĩ đâu, có rất nhiều điều về cậu ấy con không hề biết, một cô gái trẻ, non nớt như con rất khó tưởng tượng cậu ấy phức tạp đến nhường nào. Con hãy tập trung học hành, chuyện này phức tạp hơn con nghĩ nhiều, tốt nhất là con không nên hỏi gì nữa…”

Ngải Mễ thấy mẹ dùng mấy từ “phức tạp” liền, cứ như một bà nội trợ trình độ văn hóa thấp, chỉ biết lặp đi lặp lại mấy từ đó.

Cô liền châm chọc: “Một người không thể vì phức tạp mà bị thu thẩm được. Tại sao họ lại thu thẩm Allan chứ?”

“Mẹ cũng không biết, tình hình mỗi ngày một thay đổi, hôm nay nói là vì thế này, mai nói là vì thế kia…”

“Mẹ chỉ cần nói thông tin mới nhất là được rồi.”

“Mới nhất là… là vì chuyện cô gái họ Giản đó bị mưu sát.”

“Jane bị người ta mưu sát ư?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi. “Chị ấy chết thật rồi ư? Con cứ tưởng… Mẹ nghe thông tin này từ ai vậy? Mẹ chắc chắn là chị ấy bị người ta mưu sát ư?”

Mẹ bực bội nói: “Mày đừng có ầm ĩ lên như thế, hiện tại tất cả đều còn trong quá trình điều tra, mình không nên nói linh tinh trong điện thoại, để bạn bè nghe thấy không hay chút nào.”

“Thôi con sẽ về ngay, mẹ nói trực tiếp với con.”

“Thôi, thôi, mày đừng có về nữa, chạy đi chạy lại còn đâu thời gian mà học hành. Mẹ nói qua điện thoại câu này, mày đừng có mà nhắc lại ở đầu bên đó, hiểu chưa?”

“Con hứa sẽ không nhắc lại.”

Mẹ nói: “Về cái chết của con bé họ Giản đó, Allan là nghi phạm quan trọng nhất, cậu ta có động cơ và cơ hội gây án, cơ quan công an đã nắm bắt được nhiều chứng cứ. Chỉ có vậy thôi, bây giờ không được hỏi chuyện này nữa, cắt đứt mọi thứ với cậu ta về mặt tư tưởng, tập trung vào học hành. Đàn ông con trai thiếu gì, học giỏi rồi còn lo không tìm được đứa nào hơn nó à?”

Ngải Mễ không đồng tình với mẹ chút nào, tại sao nói năng cứ như tiểu thị dân vậy? Vừa thấy Allan gặp rắc rối là nghĩ ngay đến chuyện bỏ trốn, rồi lại còn “tìm đứa nào hơn nó”, quá thực dụng.

Cô cúp máy và bắt đầu nghĩ ngợi. Allan là nghi phạm quan trọng trong vụ mưu sát Jane ư? Hơn nữa cơ quan công an đã nắm bắt được nhiều bằng chứng rồi ư? Bằng chứng gì vậy?

Cô nhớ hôm đó chưa đến cửa căn hộ nhà Giản Huệ, dường như Allan đã biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, kiên quyết không cho cô vào, làm sao mà anh ấy biết được nhỉ? Nếu do anh ấy gây ra thì chắc chắn câu cuối cùng mà anh ấy nói với cô phải là “Don’t tell my parents”, chứ không phải “your parents”, vì sau đó chính anh là người đã nói chuyện với bố mẹ cô. Chắc là khi bị bắt, anh biết chuyện này đã bại lộ nên mới không cho cô nói chuyện này với bố mẹ anh đang ở Canada, không ngờ anh lại hiếu thảo như vậy.

Nhưng tại sao anh không bỏ trốn mà quay về nơi anh gây án nhỉ? Có thể không nghĩ rằng cơ quan công an của ta lại tinh tường như vậy ư? Vậy khi gọi điện đến, mẹ Jane không nói là Jane đã chết mà nói Jane đang ở bệnh viện, tức là muốn giúp công an nói dối anh ư? Đến điểm này mà anh cũng không nhận ra ư? Thật sự phí công đọc bao nhiêu tiểu thuyết trinh thám như thế. Cô nhớ là anh từng dịch cuốn sách có tên Tâm lý học tội phạm, chẳng lẽ khi dịch không học được chút gì vào đầu ư?

Bản thân cô cũng cảm thấy mình hơi lạ, vấn đề nghiêm trọng như thế mà cô không gục xuống, không khóc lóc lại còn rất bình tĩnh suy nghĩ rốt cuộc chuyện này là thế nào. Cô phát hiện ra rằng có lúc mình rất xốc nổi và hồ đồ, hồ đồ hơn những người vốn vẫn làm việc theo cảm tính, nhưng có những lúc lại hết sức bình tĩnh và logic, logic hơn cả những người có đầu óc.

Như tại thời điểm này, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ hoang mang cực độ. Nhưng Ngải Mễ thì không, dường như cô có giác quan thứ bảy vậy, cô n tưởng rằng nhất định sẽ có cách để rửa tội danh giết người cho Allan.

Allan có động cơ không nhỉ? Tại sao anh lại giết Jane? Chẳng lẽ lại giống như người phụ nữ đó nói vì anh làm cho Jane to bụng ư? Nếu làm to bụng thật thì chắc chắn anh sẽ không nỡ giết Jane, vì anh yêu trẻ con như thế, chắc chắn phải cưng Jane như trứng mỏng. Cô không tin Allan có mối quan hệ đó với Jane, nếu có thì khi thấy cô và Allan ở trong phòng “chiến đấu”, chắc chắn Jane sẽ nổi cơn tam bành, làm sao có chuyện mời cô ăn cơm nữa? Nếu là cô, chắc chắn sẽ ăn thịt Jane mất.

Nếu anh không có mối quan hệ đó với Jane thì anh càng không có động cơ giết Jane. Anh sắp về Thâm Quyến làm, đang là thời điểm phát triển sự nghiệp, tại sao phải đi giết người?

Động cơ được xóa bỏ rồi, còn lại thời cơ nữa thôi. Tối hôm đó chắc là Allan có bằng chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường, vì hôm ấy anh đi ăn với bốn người khác, chỉ cần tìm bốn người đó hỏi là rõ vấn đề. Cô cảm thấy cơ quan công an làm việc rất tắc trách, nếu chuyện này giao cho cô, chắc chắn là ra ngay vấn đề.

Ngải Mễ quyết định về nhà, cô biết tối thứ Sáu tuần trước lão Đinh đi ăn với Allan, chắc chắn có thể làm chứng cho anh. Cô không biết Jane gặp nạn lúc mấy giờ, nhưng cô nhớ là mẹ nói khoảng hơn tám giờ tối, Jane gọi điện thoại đến nhà cô, thế có nghĩa là trước đó Jane vẫn còn sống. Cô đoán đêm hôm đó bố mẹ Jane không có nhà, nếu không bi kịch đã không xảy ra.

Hôm đó gần một giờ Allan mới về đến nhà cô, chứng tỏ anh và đám l ngồi với nhau đến hơn mười hai giờ. Nếu lão Đinh đứng ra chứng minh cả buổi tối hôm đó bọn họ ngồi với nhau thì Allan sẽ có đủ bằng chứng cho thấy anh không có mặt tại hiện trường gây án, như thế mọi chuyện chẳng phải hai năm rõ mười còn gì? Vụ án đơn giản như vậy mà không dễ phá án hay sao?

Cô nghĩ đây thật sự là cơ hội “lửa thử vàng”, hay hơn nhiều so với thử thách mà Allan bảo đục cho thuyền thủng, hay đến sa mạc. Trong thời khắc then chốt này, mình không bỏ trốn mà đứng về phía anh ấy, đồng thời lại có thể vận dụng sự thông minh, tài trí của mình để rửa tội cho anh ấy. Đến khi được thả, chắc chắn anh ấy sẽ cảm động và thốt lên rằng: “Ngải Mễ, em là người đã cứu anh, đời này kiếp này…”

Nhưng rồi cô lập tức cảm thấy cảnh tượng này khá cũ rồi, chắc là xem ở bộ phim nào đó, chắc chắn Allan sẽ có cách thể hiện hóm hỉnh, độc đáo hơn thế. Thậm chí cô còn tưởng tượng ra rằng, có khi kể từ sau sự việc này, cơ quan công an sẽ mời cô làm cố vấn, có vấn đề gì khó khăn sẽ hỏi ý kiến cô. Trong các cuốn tiểu thuyết trinh thám đó đều có mấy ông cảnh sát trưởng đầu óc bã đậu, việc gì cũng chỉ xem dấu hiệu bên ngoài, đều phải đợi nhân vật chính là viên thám tử tư phá án hộ, cơ quan công an thì khác gì mấy gã cảnh sát trưởng đầu óc bã đậu đó, đều đang chờ cô phá án giúp.

Ngải Mễ càng nghĩ càng thấy máu nóng sục sôi, lập tức bắt taxi từ trường về Đại học J, cũng không tạt qua nhà mà lấy xe đạp rồi đi tìm lão Đinh ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.