Ngậm đi một tiểu phu lang Edit: mimai Beta: irisyen Hô hấp Thần ca nhi cứng lại, khuôn mặt nóng đến lợi hại, thấy Lê Diệp nhìn chằm chằm vào y, y mới lúng ta lúng túng nói: "Ta viết thì thế nào, cũng không phải chỉ có ngươi được viết tên ta? Không đúng, Vương Nhạc tới phòng ta làm gì? Ngươi thấy được sao?" Thần ca nhi cố ý dời đề tài, thấy y dị thường quẫn bách, Lê Diệp cũng không vạch trần y nữa, gật gật đầu, "Mặc kệ cậu ta có mục đích gì, ta đều sẽ không để nó xảy ra." Thấy đáy mắt hắn hiện lên một tia sát khí, tâm Thần ca nhi trong nháy mắt run lên, e sợ hắn thật sự sẽ làm cái gì đó, vạn nhất hắn không biết nặng nhẹ, hậu quả thật không dám tưởng tượng. "Ngươi đừng làm bậy, mặc kệ cậu ta muốn làm gì, những chuyện này ngươi đừng động đến, giao cho ta xử lý là được rồi."
Biểu tình của Lê Diệp vẫn có chút không tốt, rõ ràng hắn đang không vui nói, "Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, vì sao ta không thể quản?" Thần ca nhi biết rõ ràng tính xấu của hắn, đành phải nói thuận theo, "Không phải không cho ngươi quản, nếu ta giải quyết không được, thì ta tìm ngươi không phải vẫn như nhau sao? Lê Diệp, ta hy vọng ngươi không cần để ý mấy chuyện thị phi nhỏ nhặt này." Thanh âm nói chuyện của y vẫn luôn dễ nghe như thế, Lê Diệp chỉ cảm thấy thoải mái không thôi, tuy rằng cảm thấy y nói không đúng lắm, nhưng cũng không phản bác. Thần ca nhi: "Sáng sớm hôm nay cậu ta đi vào phòng chúng ta còn mở tủ, chắc hẳn là cố tình, chẳng lẽ cậu ta đang tìm đồ gì sao? Trong tay ta có cái gì cậu ta muốn?" [Là phòng ChÚnG tA nha quí dzị :))] Lê Diệp cảm thấy mục đích của Vương Nhạc không chỉ như vậy, nghĩ đến ánh mắt dính nhớp của cậu ta, hắn liền cảm thấy ghê tởm, trong học viện người hắn nhìn không vừa mắt không ít, trừ Vương Nhạc ra, còn có hai hán tử nọ, bọn họ vừa nhìn thấy Thần ca nhi liền đỏ mặt, ánh mắt cũng thập phần khả nghi.
[Khúc này tình cảm Lê Diệp rõ ràng nhất nên mình xin phép đổi xưng hô từ đây luôn nhe mọi người, quắn xỉu ;; ;;] Lúc trước Lê Diệp chỉ đơn thuần không thích, hiện tại đã biết rõ du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu Thần ca nhi của mình, hắn tự nhiên hiểu được ánh mắt bọn họ có hàm nghĩa gì, hắn nhịn không được cúi đầu chạm vào trán Thần ca nhi, ngữ khí rõ ràng nhàn nhạt, lại không hiểu sao làm lay động nhân tâm, "Em là của ta, chỉ có thể là của ta." Tim Thần ca nhi đập có chút nhanh, đẩy đầu hắn ra, "Nói lời ngốc nghếch gì thế, hiện tại chúng ta đang ở học viện, việc cần nhất lúc này là học tập, đừng lại suy nghĩ mấy chuyện này nữa." "Người đọc sách chẳng lẽ không thành thân sao?" Thấy bộ dáng lý lẽ của hắn, Thần ca nhi có chút bất lực, "Sao ngươi lại trở thành cái dạng này?"
Da mặt y mỏng, giờ phút này bị Lê Diệp nhìn chăm chú vào như thế, mặt không chỉ đỏ lên, hai bên tai cũng một mảnh đỏ bừng, Lê Diệp nhịn không được duỗi tay sờ soạng vành tai y, "Ta là dạng nào chứ?" "Da mặt dày." "Phải, da mặt ta chính là dày, ta hiện tại chỉ muốn hôn em, ôm em, ta tới đây học cũng là vì em, sở dĩ hiện thân cũng là để về sau có thể cầu hôn em." Hắn nói một câu, tim Thần ca nhi liền đập nhanh hơn một ít, đến phút cuối trái tim dường như muốn nhảy ra từ cổ họng. Người nói lời này không ngượng ngùng, người nghe lại cảm thấy thẹn không thôi, Thần ca nhi có chút mất mặt mà cúi thấp đầu, chỉ muốn né tránh, mới vừa xoay người, lại bị Lê Diệp nắm chặt tay. Lê Diệp thuận thế ôm Thần ca nhi vào trong ngực, hắn cao hơn Thần ca nhi một cái đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy cái cổ thon dài trắng nõn, có thể làm hoa mắt người khác, chỉ nhìn thôi cũng đã vô cùng câu nhân, Lê Diệp đặc biệt muốn cắn lên đó hai cái, lại sợ dọa y, đành phải kiềm xuống. Ánh mắt hắn nhìn chuyên chú, còn dùng cái đầu tóc xù xù đi cọ Thần ca nhi, ngữ khí cũng mang theo chút cảm giác đáng thương hề hề, thật giống như nếu Thần ca nhi cự tuyệt hắn thì y sẽ rất tàn nhẫn, "Đừng vội vàng cự tuyệt ta, ta vẫn có thể luôn chờ em." "Ngươi buông tay đã." Lê Diệp không muốn. Thần ca nhi vừa hoảng hốt vừa bất an, có chút thẹn quá hóa giận, "Những gì ngươi đọc trong sách đều vứt đi hết rồi sao? Hai người chưa thành thân sao có thể ôm ôm ấp ấp? Ngươi một hai phải bức ta như vậy?" Lê Diệp lúc này mới buông tay, lại cúi đầu nhìn thoáng qua cục giấy trong tay, hai chữ Lê Diệp kia được Thần ca nhi viết phi thường đẹp, từng nét bút giống như được trút xuống thứ tình cảm nào đó, hắn căn bản không tin Thần ca nhi chán ghét hắn. Lúc này Thần ca nhi mới phát hiện trong tay hắn còn nắm tờ giấy kia, cảm giác không tự nhiên trong lòng y càng ngày càng mãnh liệt, nhịn không được mở miệng: "Ngươi đem tờ giấy đó trả lại cho ta." Lê Diệp không muốn trả lại cho y, duỗi tay lại nhét vào trong ngực, động tác kia phải gọi là dứt khoát nhanh nhẹn. Thần ca nhi nhíu mày, lại nói với hắn một lần, "Đưa đây." "Không đưa." Trong mắt Lê Diệp xem nó là chứng cứ. Mặc kệ Thần ca nhi đối với hắn có cảm tình gì, tóm lại vẫn có nhớ thương hắn, đúng lúc này, trước cửa truyền đến tiếng nói của An Tử Hi, "Thần ca nhi, ngươi xong chưa?" Thần ca nhi lên tiếng, "Xong rồi." Y trừng mắt nhìn Lê Diệp, rồi đành phải đi ra ngoài, tưởng tượng đến việc hắn sẽ luôn mang theo chữ mình viết bên người, y cảm thấy rất không tự nhiên, lỗ tai trước sau đều hồng hồng. Lúc này Vương Nhạc đã tới giảng đường, thấy Thần ca nhi tới, cũng không lâu sau, Lê Diệp liền đến, cậu ta nghĩ trăm lần cũng không ra, chẳng lẽ Lê Diệp vẫn luôn trốn ở chỗ Thần ca nhi? Ánh mắt cậu ta không chịu khống chế cứ lưu luyến di chuyển trên người hai bọn họ, khi nhìn tới Lê Diệp lại thấy hắn âm trầm mà liếc lại đây, đáy mắt mười phần sát khí, trái tim nhỏ của Vương Nhạc không chịu khống chế mà run lên, vội vàng xoay người, muốn ngồi trở về chỗ ngồi, Lưu Hoài Hoa đang muốn đứng dậy đi nhà xí, vừa lúc đụng mạnh vào cậu ta, đau không nhịn được ai u kêu một tiếng, "Gần đây ngươi bị sao thế? Cứ luôn mất hồn mất vía vậy?" Vương Nhạc ngượng ngùng cười cười, "Thực xin lỗi, ngươi không sao chứ?" Thần ca nhi tự nhiên cũng nhận ra sự đánh giá của Vương Nhạc, y nhịn không được nhìn qua Lê Diệp, tổng cảm thấy địch ý của Vương Nhạc với mình, có liên quan tới hắn. Từ trước đến nay tính y vẫn luôn trầm ổn, mọi việc đều có thể được lên kế hoạch trước, cũng chỉ có việc của Lê Diệp mới làm y sứt đầu mẻ trán. Sau khi tự hỏi trong đầu, Thần ca nhi muốn yên tĩnh để quan sát biến động, trừ bỏ lúc tâm phiền ý loạn viết ra hai chữ Lê Diệp này, trong phòng y cũng không có đồ vật gì khác, y luôn cảm thấy Vương Nhạc sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy. Lúc y đang cân nhắc có nên tìm cậu ta nói chuyện hay không, Vương Nhạc lại tìm đến y trước. Vương Nhạc luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình, làm cậu ta không dám có hành động gì, nhưng Vương Nhạc lại không muốn Thần ca nhi cùng Lê Diệp càng ngày càng dây dưa, nghĩ tới nghĩ lui, lúc ở trong tiết học ném một tờ giấy qua bàn Thần ca nhi. Bên trên viết một hàng chữ, 'chuyện của ngươi và Lê Diệp ta đã biết, nếu không muốn bị ai phát hiện thì ngươi phải cách hắn xa chút.' Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, lúc này mới ý thức được mục đích của cậu ta, nguyên lai cậu ta quả thật đang nhớ thương Lê Diệp. Giờ phút này Lê Diệp vẫn mặc một thân hồng y như cũ, trong phần đông học sinh phá lệ bắt mắt, vì vậy, chỉ tính đến tuổi tác một cách đơn thuần thì bọn họ hoàn toàn không hợp nhau, Vương Nhạc năm nay hình như không còn nhỏ nữa? Thần ca nhi nhớ rõ lúc trước cậu ta còn từng hủy hôn một lần, không phải vì vậy mà nói y ghét bỏ người từng hủy hôn, mà vì đại khái là cảm giác của y cứ như hài tử nhà mình nhìn như thế nào cũng tốt, dù cho Lê Diệp có một đống tật xấu nhưng ở trong mắt Thần ca nhi, hắn vẫn luôn xứng đáng có người bạn đời tốt hơn, chỉ nói bộ dáng thích tính kế của Vương Nhạc thôi, y đã không thích nổi. Thần ca nhi suy nghĩ nửa ngày mới phát giác mình lại đang thất thần, không khỏi có chút hổ thẹn, trong nhà tốn tiền đưa cho y đi học, y gần đây lại liên tiếp mất tập trung. hết chương 51. *Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris. ---*--- Tác giả có lời muốn nói: Che mặt, xin chịu bị mắng huhu, tui hôm nay không viết dài được, ngày mai có việc phải ra ngoài, tới giữa trưa tui sẽ đăng chương mới nha, iu iu. Lâu chúng mình có lời muốn nói: Chuyện là Lê Diệp cũng đã nói rõ tình cảm của mình một cách nghiêm túc nhất với Thần ca nhi nên chúng mình xin phép đổi xưng hô Lê Diệp từ đây ạ, Thần ca nhi sẽ đổi sau khi hai bạn nhỏ yêu nhau. Còn về chuyện xưng hô, mặc dù Lê Diệp nhỏ tuổi hơn Thần ca nhi nhưng mình muốn để ta-em cho nó tình cảm, các bạn có ý kiến gì thì bình luận cho chúng mình biết nha, yêu mọi người nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]