Nhiễm Nhị không muốn chờ câu trả lời của anh, đưa hai chiếc tui nặng trên lưng đeo lên vai, nghiêm túc trả lời vấn đề của anh: “Tôi cực kỳ để ý chuyện anh đưa tôi đi, tôi về nhà được, cho dù không có xe thì cũng có xe buýt hoặc tàu ngầm, không cần anh phí tâm.”
Nói xong, quả quyết xoay người rời đi.
Cũng không phải cô cố ý nói anh như vậy, chỉ là cô có thể chủ động theo đuổi người con trai mà mình thích thậm chí lúc Lâm Trạm xuất hiện tâm trạng của cô vẫn tốt.
Nhưng hết lần này hết lần khác anh cứ dùng nụ cười đó để gặp cô. Vô tình gặp được cái con khỉ, rõ ràng là theo dõi cô, thứ tâm tư đó giống như là… Bố thí.
Cho nên làm sao cô có thể giả bộ kinh ngạc vui mừng được? Lâm Trạm còn chưa kịp phản ứng, Nhiễm Nhị đã xoay người đi, anh lập tức cho xe chạy đuổi cô.
Nhiễm Nhị không chạy chỉ đứng yên mỉm cười.
Nếu như anh không hiểu lầm thì nụ cười kia ý là —— tôi liền im lặng nhìn anh diễn trò.
Màn đêm yên tĩnh, anh xuống xe, tất cả mọi ưu tư muộn phiền đều bị đánh bay, đến trước mặt cô đứng thẳng, chân thành nói một câu: “Nhiễm Nhị, tôi xin lỗi.”
Nhiễm Nhị không hề muốn thừa nhận một chút nào, cô vất vả lắm mới có thể tích tụ sự khó chịu ở trong ngực bỗng dưng chỉ với một câu nói của nam thần hấp dẫn đến mức mọi thứ đều được hóa giải một cách dễ dàng…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-trung-tim-anh/3344585/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.