Chương trước
Chương sau
Tống Kiến Siêu không còn cách nào khác, tóm lại thi nghiên cứu sinh là chuyện tốt, nhìn anh từ một thiếu niên xấu, lột xác thành một tên nhóc có tiến bộ tốt, anh ấy cảm thấy vui mừng, chờ thêm ba năm mới nhận người ta về đội đột kích.

Sau đó, trong một chiến dịch, họ đã chặn được một lô súng ống, đạn dược và thuốc được nhập lậu từ nước ngoài về. Liên quan đến vụ án có mấy tỉnh thành, bao gồm cả thành phố Đông Bình nơi Lạc Cẩn Viện ở, những người liên quan cũng khiến người ta líu lưỡi, dính đến người trong nội bộ.

Lúc ấy được sắp xếp bí mật điều tra ở cơ sở chính là một thành viên khác của đội biệt kích, ai cũng biết nhiệm vụ này càng về sau càng nguy hiểm, người nọ lúc ấy vừa nghỉ kết hôn xong trở về đội, Lâm Trạm chủ động thay cậu ấy tiếp nhận công việc này.

Trong mắt Tống Kiến Siêu, anh vẫn là một đứa trẻ trên mặt lạnh lùng, nhưng lại tâm địa vô cùng dịu dàng. Sự lạnh lùng trên khuôn mặt của anh là vì mối quan hệ của gia đình anh.

Bây giờ trong phòng bệnh, Tống Kiến Siêu ân cần hỏi anh: "Nói với ba mẹ cậu chưa?”

Lâm Trạm không mấy vui vẻ: "Chờ tôi hy sinh rồi nói với bọn họ cũng không muộn.”

"Có mình cậu nói như vậy." Tống Kiến Siêu chậc chậc hai tiếng: "Sợ bị thương à?”

Lâm Trạm lắc đầu, từ trước đến nay luôn bị mấy vết thương nhỏ, sớm đã quen, mặc dù lần này cũng không có gì để oán giận, nhưng chính là không cam lòng.

Khi anh vừa lấy hết dũng khí, muốn thổ lộ với Nhiễm Nhị thì bị tai nạn xe cộ.

Tống Kiến Siêu nhíu mày, ngày hôm qua Lạc Cẩn Viện trong điện thoại khóc đến không biết trời đất đã làm cho anh ấy có chút áy náy, rất nhiều lời khi tiến vào không dám hỏi, lúc này mới thăm dò nói: "Lạc Cẩn Viện nói cậu bị thương nghiêm trọng? Hửm?”

"Không nghiêm trọng." Lâm Trạm mặt ngoài bình tĩnh, giơ cánh tay cho anh ấy xem: "Chỉ rạch mấy cái lỗ nhỏ, không chảy máu.”

Tống Kiến Siêu hừ, không tin: "Mấy lỗ nhỏ có thể khiến cậu nằm viện sao.”

Nhập viện vì bị đập đầu, hôn mê. Lâm Trạm không nói kỹ, ngày hôm qua người vừa tỉnh, chân không cảm giác, sau đó làm vật lý trị liệu vài lần, ngoại trừ lúc hoạt động vẫn đau ra thì không có vấn đề gì lớn, anh cũng bỏ qua sau đầu.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên một tiếng, WeChat thông báo.

Lâm Trạm với tay lại nhấc lên xem xét, Kiều Nghiên Phi Lại gửi một đoạn video nhỏ, khóe miệng anh mỉm cười, thuận tay mở ra.



Tiếng hát say rượu của cô bé vang vọng khắp phòng bệnh.

“...... Không thể mang trong mình sự thuần khiết của thiên thần, cũng không cách nào có được quyết tâm của ma quỷ, chỉ có thể giống như mỗi nhân loại..."

Lâm Trạm thất thố, vội vàng rời khỏi video, anh nhớ rõ nửa đêm không ngủ được xem video, lúc ấy điện thoại di động vẫn để im lặng...

Tống Kiến Siêu không thể diễn tả được ánh mắt kéo dài: "Ôi, cô gái nhỏ này thật xinh xắn, minh tinh à?”

Lâm Trạm đáp lại bằng nụ cười lịch sự mà ngượng ngùng rồi ấn tắt màn hình điện thoại.

Anh không trả lời, Tống Kiến Siêu đoán được vài phần, cất tiếng hỏi: "Bạn gái à?”

Bạn gái hai chữ này chọc cho Lâm Trạm ngứa ngáy, nếu không có tai nạn xe cộ, chuyện này thật đúng là có thể.

Tuy nhiên hiện tại, anh không dám nghĩ, khóe miệng hiện lên một tia ý cười hiếm thấy trong nháy mắt đã biến mất.

Điện thoại di động không sợ chết lại vang lên, phòng bệnh trống rỗng không ngừng đổ chuông—— ting ting ting ting ting ting ting...

Lâm Trạm yên lặng nhét điện thoại di động xuống dưới gối, ngón tay bấm nút muốn tắt tiếng, kết quả điều chỉnh thành chế độ rung.

Bruh bruh bruh......bruh bruh bruh.............

"Cứ xem trước đi." Tống Kiến Siêu ý vị thâm trường: "Nó kêu đến tê mông bây giờ.”

Nói đến lúc này, Lâm Trạm cũng không khách khí, quay lưng lại lấy điện thoại di động im lặng nhìn qua mấy video nhỏ kia.

"Bắt đầu từ khi nào?" Tống Kiến Siêu ngồi bên cạnh, thấy tên nhóc này càng nhìn thấy càng mỉm cười thì hiểu ngay, nụ cười kia là che giấu không được, anh ấy ho nhẹ, nói trọng điểm: "Hai người đã bao lâu rồi?”

"Chúng tôi không phải một đôi." Lâm Trạm tắt điện thoại di động, dáng vẻ đứng đắn để vào tủ thấp trước giường.

"Không phải một đôi?" Anh lớn Tống Kiến Siêu bất mãn, vỗ đùi kích động rống lên: "Lâm Trạm, theo đuổi đi!”



"..." Lâm Trạm bị dáng vẻ tức giận của anh ấy chọc cười, hàm hồ nói: "Không theo đuổi nữa, nhìn tình huống này của tôi đi, người ta đang sống rất tốt, việc gì phải kéo người ta vào cạm bẫy, quan tâm làm gì.”

"Ai là cạm bẫy?" Tống Kiến Siêu trợn tròn nhìn anh.

Lâm Trạm nhìn lại: "Tôi đó, không phải anh nói rồi sao, nếu sợ chết thì đừng vào đội đột kích." Nói xong, quay người với tay cầm ly nước, rót từng ngụm nước.

Tống Kiến Siêu lại vỗ đùi: "Đó là lời nói khó nghe cho cậu thôi." Anh ấy nghiêng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh đạm mạc kia: "Theo ý cậu, cảnh sát cũng đừng kết hôn nữa, đội đột kích đổi tên thành đội độc thân à?”

Lâm Trạm cười cười: "Cũng được.”

"Cái rắm ấy." Tống Kiến Siêu hiểu lý lẽ: "Tôi làm nghề này hơn mười năm, tôi để chị dâu cậu chịu ủy khuất sao? Đứa lớn nhà tôi đã có thể đưa đón đứa nhỏ đi học, lớn hơn chút nữa, Cương Tử và Đại Vĩ không kết hôn sao? Hả?”

Lâm Trạm không cãi lại, tâm tư đều đặt ở trong lòng.

Tống Kiến Siêu thở dài: "Cậu nói cảnh sát hình sự không nguy hiểm sao? Đội chống ma túy không nguy hiểm sao? Những người không làm công việc này, có người hơn mười năm không làm được chuyện lớn, làm được thì cũng phải cẩn thận một chút. Nói một câu thật lòng, mệnh của con người do trời định, có thể cậu ngoan ngoãn ngồi ở trong nhà cũng xảy ra động đất.”

Lời này Lâm Trạm không có cách nào trả lời, tiện tay cầm bút chơi đùa, cười cười, rốt cuộc trong lòng thoải mái một chút.

Tống Kiến Siêu ra lệnh: "Ba ngày, theo đuổi người ta cho tôi, bằng không đừng quay lại đột kích.”

Lâm Trạm bất đắc dĩ nhìn anh ấy, không nói được, cũng không nói không được, nghĩ thầm chờ vài ngày nữa thân thể tốt hơn một chút rồi nói sau, anh tiện tay cầm tờ giấy, đệm một quyển sổ đặt lên chân, đầu bút di chuyển trên giấy vài nét, vẽ ra một con đường, sau đó là mấy khối vuông, làm xe.

"Không nói những thứ vô dụng kia." Anh vẽ một mặt, hỏi Tống Kiến Siêu: "Thân phận của chúng ta bị người ta phát hiện à?”

"Chưa xác định được." Tống Kiến Siêu trầm giọng: "Bên chúng ta giấu diếm công việc của cậu làm rất tốt, không có xảy ra chuyện gì cả."

Trên giấy, bốn năm chiếc xe trước sau bảo vệ một chiếc xe, vị trí có chút đặc thù, ghế phụ tựa hồ là vị trí nguy hiểm nhất.

Lâm Trạm nhíu nhíu mày, cuối cùng vẽ một hình mũi tên lớn, mũi tên trực tiếp hướng về phía phó lái, ngước mắt nói: "Có thể chính là hướng Lạc Cẩn Viện đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.