Nhiễm Nhị bị xối một chậu nước lạnh, nếu Kiều Nghiên Phi không khoa tay múa chân ra hiệu trước mắt, có lẽ cô sẽ không hỏi.
Bây giờ cô chỉ dè dặt trình bày vấn đề: “Đã hẹn đi công viên giải trí Pokémon, sao anh không tới vậy?”
"Có việc."
Nhiễm Nhị nhíu mày, có việc cũng có thể báo trước cho cô mà. Dù cô thất vọng thì cũng đâu phải một cô gái lì lợm ngang ngược vô lý.
Hơn nữa đến một câu xin lỗi cũng không có.
Trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ anh bị người ta bắt cóc? Bình thường người bị bắt cóc sẽ tìm cách để bạn bè biết tình hình của mình qua điện thoại, đồng thời nói ra một số lời kỳ lạ.
Cô vô thức hỏi: “Anh… gặp nguy hiểm sao?”
Đối phương trầm lặng: “Không, tôi rất ổn.”
“Ồ.”
Nhiễm Nhị nhất thời không nói nên lời, trách cô lại mở vở kịch, nguyền rủa anh gặp phải nguy hiểm, cũng có thể chỉ là ngủ quên thì sao?
Cô lấy lại giọng, hỏi hơi dè dặt: “Vậy... ngày mai chủ nhật, ngày mai có thể…”
Anh cắt ngang trước: “Không được.”
Nhiễm Nhị hé nửa miệng, cuộc gọi đã bị đối phương kết thúc.
Đôi khi con người cũng thật là. Người ta cho mày mặt mũi, mày lại càng muốn dò hỏi tới cùng, xé rách tầng thể diện này, cuối cùng để mình rơi vào cảnh khó xử.
Con gái như vậy chắc dễ bị con trai khinh thường lắm nhỉ?
Anh ta sẽ cảm thấy con gái như vậy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-trung-tim-anh/3344014/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.