Nhiễm Nhị nghĩ rằng anh không biết chuyện công chúa bạch tuyết, cô nghiêm túc miêu tả dáng vẻ mẹ kế của công chúa bạch tuyết, ngôn ngữ phong phú đã mở ra một vở kịch nhỏ, có thể làm cho Lâm Trạm hình dung ra có một bà lão hà khắc đang gây khó dễ cho một cô gái xinh đẹp đang học đàn. 
Vậy nên Lâm Trạm nhịn không được mà cười ra, mặc dù từ nhỏ anh đã không thèm xem bất cứ bộ phim công chúa Disney nào, nhưng vẫn biết sự nổi tiếng của công chúa bạch tuyết, anh còn biết, vì vậy xuất phát từ sự đồng tình với Nhiễm Nhị, anh đồng cảm nói: “Có thể học thành công, cô cũng không dễ dàng gì.” 
“Còn may.” Nhiễm Nhị khiêm tốn khoát tay: “Chỉ là lúc đó tuổi tác tôi còn nhỏ, không có năng lực trốn tiết, cho đến một ngày, giáo viên trong đoàn nghệ thuật thiếu nhi đến hướng dẫn bài, còn nói nếu như đoạt giải trong cuộc thi Cello thiếu nhi toàn quốc thì có thể vào đoàn văn nghệ và làm học sinh của cô ấy, cô ấy là một người đặc biệt hiền lành, nói chuyện lại đặc biệt hài hước, vì vậy kể từ lúc đó, tôi điên cuồng luyện đàn, không ngờ tôi thật sự đạt được giải nhất. 
Không ngoài dự đoán của Lâm Trạm: “Cho nên cô trở thành học sinh của cô ấy.” 
Nhiễm Nhị gật đầu, khuôn mặt với bộ dạng chưa hiểu sự đời: “Sau này mới biết bà ấy là giáo sư của học viện âm nhạc! Bố mẹ tôi đều cảm thấy tôi may mắn, dùng học phí đi Cung thiếu, học đàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-trung-tim-anh/3331288/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.