Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, Lâm Trạm đưa Nhiễm Nhị về chỗ cô ở, sau khi trở về từ "Thành Quang", hai người không nói gì với nhau suốt dọc đường, trong lòng mỗi người đều ôm theo một tâm trạng hết sức vi diệu.

Vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm thăm thẳm, bí ẩn hệt như người đang đi bên cạnh cô lúc này.

Nhiễm Nhị cúi đầu, bóng anh dưới ánh đèn đường trở nên dài hơn, thẳng tắp mà trơ trọi, thế nhưng trông lại có vẻ...cô độc.

"Ờ...đến nhà tôi rồi." Nhiễm Nhị ôm cây đàn Cello nhìn anh.

"Ừ."Lâm Trạm gật đầu, hỏi cô: "Bạn cùng phòng của cô là cô gái ban nãy chúng ta gặp ở quán bar sao?"

"Đúng vậy, cô ấy là bạn thân nhất của tôi, tên là Kiều Nghiên Phi." Nhiễm Nhị nói xong lại nhớ đến đủ loại hành vi của Kiều Nghiên Phi ở quán bar khi nãy, sợ Lâm Trạm hiểu lầm nên vội giải thích: "Cô ấy bình thường hay thích nói đùa nhưng thực ra con người cô ấy rất tốt, tôi và cô ấy là bạn học cấp ba, quen biết nhiều năm rồi, cô vậy vẫn thường quan tâm chăm sóc cho tôi."

"Vậy thì tốt, không còn sớm nữa, cô về nghỉ ngơi đi."

Anh khẽ cong miệng, dưới ánh trăng, đôi mắt anh trong sáng vô cùng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, phảng phất mang lại cảm giác như một chàng thiếu niên, điều này khiến Nhiễm Nhị khó lòng tưởng tượng được, lúc nãy ở quán bar anh được một người trông phải đến ba mươi tuổi, có vẻ đã lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội khom lưng cúi đầu gọi là "Anh Trạm".

Nhiễm Nhị nhẩm tính trong lòng, số lần cô và Lâm Trạm chính thức gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng anh lại hết lần này đến lần khác thay đổi thân phận.

Khi thì là cảnh sát đặc nhiệm lái xe thể thao có tiếng, khi thì là cảnh sát nhân dân ngoan ngoãn theo sau tiền bối lớn tuổi nghiêm túc ghi chép, lần này thì lại là...

Nhiễm Nhị ngập ngừng muốn hỏi, kết quả trong bầu không khí tĩnh lặng cô lại nghe thấy tiếng "ục ục" phát ra rất rõ ràng.

"Hử?" Nhiễm Nhị bất giác nhướng mày, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Sắc mặt Lâm Trạm rất kỳ lạ, anh đưa tay lên che miệng, khẽ ho một tiếng để che đậy đi sự ngượng ngùng.

Không ngờ dạ dày anh như đang kháng nghị, lại kêu thêm mấy tiếng ục ục nữa, Lâm Trạm không còn tâm trạng nào mà ở lại lâu thêm nữa, anh gãi đầu, cúi mặt quay người rời đi.

Bộ dạng luống cuống y như một con mèo cao quý bị làm cho giật mình vậy,

"Lâm Trạm." Nhiễm Nhị gọi, hai ba bước đã đuổi tới trước mặt anh, cô dùng ánh mắt quan tâm nhìn xuống bụng anh rồi hỏi: "Anh đói bụng hả?"

Anh mím môi không nói một lời nhưng mặt thì đã ửng đỏ.

"Có phải anh chưa ăn bữa tối không?" Nhiễm Nhị bỗng nhớ lại, lúc cô hẹn gặp anh thì anh đang tăng ca, chẳng lẽ anh tăng ca xong chưa ăn cơm đã vội vàng chạy đến gặp cô sao?

"Anh chưa ăn tối sao không nói sớm chứ, còn uống cà phê với tôi nữa, anh có biết để bụng đói mà uống cà phê không tốt cho dạ dày chút nào không, hơn nữa..." Hơn nữa còn bị cô kéo theo bận rộn suốt cả buổi tối, cô vừa hối hận vừa tự trách: "Tại tôi cả, bây giờ quanh đây cũng chẳng có quán ăn nào còn mở cửa để đi nữa, làm sao đây."

Lâm Trạm nghe xong, ánh mắt không khỏi lộ ra ý cười, không ngờ vẫn có người chịu càm ràm với anh nhiều lời như thế, hơn nữa người này còn chẳng phải là người quen.

"Anh còn cười nữa?" Nhiễm Nhị quở trách, trong đôi mắt hoa đào với con ngươi màu nâu sáng long lanh của cô tràn ngập sự lo lắng.

Nghĩ lại thì một cô gái mới quen được mấy ngày sao lại đi lo lắng cho anh chứ? Lâm Trạm bỗng cúi đầu, có chút suy tư.

Nhanh như một cơn gió, Lâm Trạm sáp lại ghé sát vào mặt cô, khoảnh khắc môi sắp sửa chạm vào nhau, dưới ánh nhìn thâm sâu của anh, cô căng thẳng đến nỗi nhắm chặt mắt lại, hô hấp cũng ngưng trệ.

Anh ấy định làm gì vậy? Nhiễm Nhị hoang mang, muốn hôn cô sao? Cho dù anh có là nam thần đi chăng nữa nhưng bọn họ cũng mới chỉ gặp nhau có mấy lần thôi mà.

Cô bất giác lùi về sau, chân mềm nhũn đến nỗi đứng không vững, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa thì ngã ngửa, may sao một bàn tay to lớn ấm áp đã đỡ lấy eo cô.

Lúc mở mắt ra, cô cách mắt anh chỉ còn một xăng ti mét, cảm giác nơi chóp mũi chỉ toàn là hơi thở ấm áp dễ chịu của anh.

"Cô có muốn mời tôi lên nhà ngồi một lát?" Giọng nói trầm thấp vang lên sát bên tai cô.

"Hả?" Nhịp tim của Nhiễm Nhị lại đập nhanh hơn, bây giờ, một giờ sáng...giờ này mà mời một người đàn ông vào nhà, có phải là dễ dãi quá không...

Cô chột dạ cụp mắt xuống, rồi lại lén nhìn đôi bờ môi gợi cảm của anh, không nói gì cả.

Lâm Trạm hiểu ra, anh đỡ cô đứng vững, lại quay về với vẻ lạnh lùng thường ngày, đứng thẳng đối diện với cô: "Nếu vậy thì cô nhanh về nghỉ ngơi đi, tôi không đói."

Từ trong nụ cười của anh, Nhiễm Nhị đọc được một cảm xúc - Nguy hiểm, chớ lại gần.

Cô lúng túng đứng đó, bỗng trong lòng chợt nảy ra một ý: “Anh chờ tôi một lát!” Cô chạy về phía cổng tòa nhà, vừa chạy vừa quay đầu lại dặn: “Lâm Trạm, anh chờ tôi một lát nhé, tôi sẽ quay lại ngay!

Lâm Trạm nhìn bóng dáng cô biến mất trong tòa nhà, cuối cùng nở một nụ cười đầy sức sống.



Mười phút sau, Nhiễm Nhị thở dốc chạy về, hai má có chút ửng hồng, cầm một túi đồ nhét vào trong tay Lâm Trạm.

Cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười để lộ ra cặp răng khểnh, có chút ngượng ngùng nói: "Hôm nay thật sự là muộn quá rồi, không tiện mời anh vào nhà, tôi lên nhà lấy cho anh ít đồ ăn, anh cầm về ăn tạm rồi hẵng ngủ nhé, nếu không ban đêm sẽ dễ gặp ác mộng đấy."

Gặp ác mộng? Lâm Trạm buồn cười, đây là lý do gì kỳ lạ gì vậy?

Nhiễm Nhị không nhận ra lý do của mình rất kỳ lạ, cô chỉ sợ Lâm Trạm không nghe lời, thấy Lâm Trạm có vẻ không bằng lòng cho lắm, cô chỉ vào thứ trong tay anh nhấn mạnh: "Anh phải ăn đấy nhé, anh làm việc vất vả như thế phải chăm sóc bản thân mình cho tốt."

“Được.” Lâm Trạm ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng bất chợt cảm thấy ấm áp.

Nhiễm Nhị chân thành nói: "Còn nữa, cám ơn anh vì chuyện ngày hôm nay."

"Không có gì đâu."

"Phải cảm ơn chứ, anh nói đúng, tôi thật sự nên mời anh về nhà chơi, đây là vấn đề lễ nghĩa.” Đôi mắt cô trong veo không một chút tạp niệm, “Ngày mai sau khi tan làm tôi sẽ mời anh ăn tối, tôi nấu cơm ngon cực kỳ, anh nhất định phải tới đấy nhé! "

Lâm Trạm khẽ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ buông ra một chữ được.

Nhiễm Nhị vẫy tay chào tạm biệt và quay người rời đi, cùng với tiếng lách cách phát ra từ cửa an ninh của tòa nhà, bóng dáng cô khuất dần trong màn đêm.

Lâm Trạm cầm trong tay một túi đồ lớn, đứng ở đó hồi lâu.

Cô suy nghĩ đơn thuần như thế, nhưng anh lại đi nghi ngờ động cơ của cô, còn đùa cợt quá mức với cô như vậy, nếu không phải mắc bệnh nghề nghiệp thì chính là không đáng mặt đàn ông.

...

Lâm Trạm xách theo chiếc túi lớn trên tay trở về nhà, thực ra cũng không được tính là nhà, chỉ là một gian nhà công vụ anh được đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm trước đây Tống Kiến Siêu cho mượn.

Diện tích không lớn, phần lớn đồ đạc vẫn do chủ cũ để lại, đồ điện trong nhà cũng không phải kiểu mới, Lâm Trạm không có nhiều yêu cầu trong sinh hoạt, hơn nữa anh cũng đã quen với cảnh vắng vẻ rồi.

Hai giờ sáng, Lâm Trạm tắm rửa sạch sẽ xong, lau mái tóc ướt sũng của mình rồi bước ra ngoài. Quả thực là anh đang rất đói bụng, anh bước đến bên bàn trà, mở chiếc túi anh để ở đó lúc vừa về đến nơi và lấy từng món đồ ra ngoài.

Khi bàn trà được chất đầy đồ thì cũng là lúc khóe môi anh vô tình để lộ ra một nụ cười, anh lười biếng ngả người ra ghế sofa.

Khoai môn chiên giòn, mực xé sợi, que cay, khoai tây chiên, bánh Oreo, cá hộp, sinh tố hoa quả và nhiều món khác...

Cô ấy có thích ăn những thứ này sao? Ừm, rất Nhiễm Nhị.

Lâm Trạm xé mở bao bì của hộp sữa, mở một lon cá hộp ăn vài miếng rồi tiện tay cầm điện thoại di động lên.

App trên điện thoại di động của anh cực kỳ đơn giản, ngoại trừ những app cần dùng trong công việc thì chỉ có những app cần dùng cho sinh hoạt.

Trò chơi, mạng xã hội, app xem phim hay phát trực tiếp đều không tồn tại.

Wechat quả thật là do hôm đó Nhiễm Nhị hỏi anh nên anh mới cài đặt, anh có tài khoản WeChat, nhưng anh không thích dùng mạng xã hội, trước đây khi các đồng nghiệp trao đổi WeChat với nhau, anh đều đáp qua loa là mình không có.

Lâm Trạm mở WeChat lên, lần đầu tiên sử dụng ứng dụng này là vì Nhiễm Nhị gửi cho anh một bức ảnh.

Gặp nhau không? Người anh em?

Đây là lần thứ hai.

Trong WeChat của anh chỉ có hai người, một người tên là nhóm WeChat, người còn lại có cái tên khá lạ - Tai Nhỏ, chính là Nhiễm Nhị.

Nó cũng thú vị như tên thật của cô ấy vậy, Lâm Trạm nghĩ, không kìm lòng được nhấp vào vòng bạn bè, vòng bạn bè của anh chẳng khác gì vòng bạn bè của "Tai Nhỏ" cả.

Toàn là bài đăng của cô.

Bài đăng gần đây nhất là hơn nửa tháng trước - Lại lại lại lại lại lại không tranh được vé vào cổng concert của Ngũ Nguyệt Thiên nữa rồi, buồn như con chuồn chuồn. - Cô ấy thích Ngũ Nguyệt Thiên.

Bài đăng trước đó là vào ngày 11 tháng 8 - Không được nghỉ phép năm, tôi chỉ có thể uống Yakult và nhìn lũ bạn của mình đăng hình đi chơi khắp nơi! Chắc tôi đã đi dạo khắp cả Vương quốc Anh bằng những bài đăng đăng trên vòng bạn bè của mình! - Cô ấy muốn đi du lịch.

Ngày 24 tháng 7 - Dường như không thể bước vào mà cũng không thể bước ra khỏi thế giới của bạn - Trời mưa, trước cửa nhà cô ấy bị đọng nước

Ngày 17 tháng 6 - Vĩ sir đổi lồng tiếng rồi, buồn ghê! - Cô ấy đã xem một bộ phim.



Ngày 1 tháng 6 - Vừa nhận được một tin vui đến nỗi muốn bay lên luôn, tôi được đón Tết rồi! Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ! - Cô ấy thích đón Tết thiếu nhi.

Ngày 7 tháng 5 - Đã không dám lướt Weibo, trốn trong WeChat rồi mà vẫn bị spam, em bé thấy có chút sợ hãi rồi đấy. - Không biết chuyện lớn gì đã xảy ra với cô ấy vào ngày hôm đó.

Ngày 19 tháng 4 - Đã không biết đường thì thôi đi, đằng này nghe chỉ đường cũng không hiểu ~ Tôi sắp chết đói rồi, ai đến cứu tôi với - Hóa ra cô ấy là một kẻ mù đường.

Ngày 2 tháng 4 - Lá số tháng tư của tôi: Khí Dũ* - Chỉ là một trang web mà thôi. *Khí Dũ: Đại khái là một lá số cho biết vận may tăng lên, bệnh cũ tiêu tán.

Ngày 8 tháng 3 - Có thể nào đừng cho tôi nghỉ nửa ngày trong ngày này được không? Trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy mình chỉ là một tiểu tiên nữ thích chạy long nhong mà thôi - Cô ấy ghét ngày Phụ nữ 8/3.

Ngày 10 tháng 3 - Hai mươi hai tuổi, cảm ơn bố mẹ và các chị em đã tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, sắp tốt nghiệp rồi, chúc cho chúng ta có một tương lai tươi sáng, trong những năm tháng tươi đẹp nhất gặp được người tốt nhất! - Cô ấy hai mươi hai tuổi, sinh nhật của cô ấy là ngày 10 tháng 3.

Tần suất đăng bài của Nhiễm Nhị không thường xuyên lắm, Lâm Trạm lướt về trước xem hết từng bài một, biết được rất nhiều điều về cô, dường như mọi niềm vui nỗi buồn của cô đều ở trước mắt, nhưng những chuyện buồn thực sự của cô lại không hề được đăng trên vòng bạn bè, chẳng hạn như chuyện nhà bị trộm, cây đàn Cello bị mất.

Có vẻ như cô ấy không muốn thể hiện khía cạnh bất lực và yếu đuối của mình cho người khác xem.

Lâm Trạm xem đến bài đăng vào ngày sinh nhật của cô nửa năm trước, bỗng nhiên cảm thấy mình cứ xem thế này thì có khác gì một kẻ rình rập đâu.

Trước khi thoát khỏi WeChat, anh đã vô thức làm mới vòng bạn bè, nửa tiếng trước, cô gái nhỏ Nhiễm Nhị đã đăng tải một bài đăng mới - Nhặt được một con mèo hoang, tôi sơ suất đến nỗi để anh ấy phải nhịn đói, hy vọng sáng mai lúc tỉnh dậy anh ấy sẽ không bị đau bụng.

Lâm Trạm mới đầu còn nghĩ là Nhiễm Nhị đã nhặt được một con mèo thật, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng cô ấy đã dùng sai một chữ, con mèo đáng ra phải dùng chữ "nó" chứ không phải "anh ấy", đang định cười cô, nhưng những lời sau đó đã khiến anh hiểu ngay lập tức. (Trong tiếng Trung chữ 它 nghĩa là "nó", là ngôi ba của đồ vật, con vật, còn 他 nghĩa là anh ấy, là ngôi ba của nam, nhưng hai chữ này có phiên âm giống nhau nên lúc gõ chữ thường hay bị gõ nhầm.)

Anh liếc nhìn lon cá hộp vừa ăn xong đang để trên bàn vò đầu bứt tóc, tại sao bao nhiêu thứ anh không ăn lại ăn ngay hộp cá đó chứ?

Dưới một bài đăng nọ...

Lâm: Cảm ơn đã quan tâm.

Tai Nhỏ: Anh... anh nhìn ra rồi à?

Lâm:...

Lâm Trạm ấn mày, anh có phải loại IQ âm vô cực đâu, rõ ràng như vậy sao mà không nhìn ra được chứ.

...

Trong căn phòng nọ, Nhiễm Nhị, người vốn đang nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ giờ lại đang ngây người nhìn vào bài đăng của mình, sững sờ đến tỉnh cả ngủ. Bài đăng này cô đã sửa hai lần, lần thứ nhất hạn chế người xem, lần thứ hai thì sửa lại một vài chữ, sau khi sửa xong thì lại quên mất không hạn chế người xem...

Điều quan trọng là khi trả lời cô lại bị trượt tay, thay vì gõ “Anh nhìn thấy rồi à” thì lại gõ thành “Anh nhìn ra rồi à”.

Mình vừa nhẫn tâm chế giễu chỉ số IQ của nam thần.

Nhiễm Nhị đờ đẫn nhìn lên trần nhà, nam thần có phải giận rồi không? Bình luận trả lời cuối cùng của anh ấy là một dấu chấm lửng.

Có thể hiểu theo chiều hướng khác là - không nói nên lời.

- Anh nghỉ ngơi đi ạ.

- Tạm biệt anh ạ.

Nhiễm Nhị trở người, rầu rĩ ôm cái chăn bông, quả nhiên là ngu hết chỗ nói mà!

Điện thoại đột nhiên reo lên, có một tin nhắn WeChat mới.

[HoSee: Đã ăn cá của cô, sẽ không bị đau bụng, có thể ngủ một giấc ngon lành.]

Nhiễm Nhị bật cười thành tiếng, gỡ bỏ cảnh báo.

[Tai Nhỏ: Ngủ ngon.]

Trả lời xong, cô bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề

HoSee? HoSee?

Sao tên của anh lại trở thành một bài hát cũ của Ngũ Nguyệt Thiên rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.