Lâm Trạm xách theo chiếc túi lớn trên tay trở về nhà, thực ra cũng không được tính là nhà, chỉ là một gian nhà công vụ anh được đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm trước đây Tống Kiến Siêu cho mượn.
Diện tích không lớn, phần lớn đồ đạc vẫn do chủ cũ để lại, đồ điện trong nhà cũng không phải kiểu mới, Lâm Trạm không có nhiều yêu cầu trong sinh hoạt, hơn nữa anh cũng đã quen với cảnh vắng vẻ rồi.
Hai giờ sáng, Lâm Trạm tắm rửa sạch sẽ xong, lau mái tóc ướt sũng của mình rồi bước ra ngoài. Quả thực là anh đang rất đói bụng, anh bước đến bên bàn trà, mở chiếc túi anh để ở đó lúc vừa về đến nơi và lấy từng món đồ ra ngoài.
Khi bàn trà được chất đầy đồ thì cũng là lúc khóe môi anh vô tình để lộ ra một nụ cười, anh lười biếng ngả người ra ghế sofa.
Khoai môn chiên giòn, mực xé sợi, que cay, khoai tây chiên, bánh Oreo, cá hộp, sinh tố hoa quả và nhiều món khác...
Cô ấy có thích ăn những thứ này sao? Ừm, rất Nhiễm Nhị.
Lâm Trạm xé mở bao bì của hộp sữa, mở một lon cá hộp ăn vài miếng rồi tiện tay cầm điện thoại di động lên.
App trên điện thoại di động của anh cực kỳ đơn giản, ngoại trừ những app cần dùng trong công việc thì chỉ có những app cần dùng cho sinh hoạt.
Trò chơi, mạng xã hội, app xem phim hay phát trực tiếp đều không tồn tại.
Wechat quả thật là do hôm đó Nhiễm Nhị hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-trung-tim-anh/2601842/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.