Edit: Hà Thu
Ngày hôm sau, Sầm Căng lại ngủ đến trưa.
Sau khi từ phòng ngủ đi ra, trong nhà không còn ai khác, trên bàn cơm chỉ có một đũa nằm lặng yên cùng hai món ăn và một món canh đầy đủ hương vị, nhắc nhở cô tối hôm qua Lý Vụ từng trở về.
Cô mở WeChat, nội dung trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở câu nói cô thúc giục cậu về nhà.
Xem ra công phu miệng lưỡi tối hôm qua không thể khiến tên nhóc này qua loa lấy lệ bỏ qua. Cậu vẫn còn tức giận với cô, đồng thời lại mưu đồ rất sâu để lại đồ ăn, giống như là sợ không nắm chắc được tốc độ kia, vô tình để cô chạy mất.
Sầm Căng đứng ở bên bàn, cười nhạt một chút, nhắn tin cho cậu.
Đầu tiên là một câu: [Chị rời giường rồi.]
Đối diện không có phản ứng.
Lại nói một câu nữa: [Chị ăn cơm đây.]
Đối diện vẫn không hề có động tĩnh gì.
Sầm Căng chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng là nói một câu hai ý nghĩa: [Cơm em trai nấu có phải không mang theo cảm xúc hay không, tại sao lại không ngon bằng em trai thế này?]
Đối diện cuối cùng cũng không còn chỗ trốn: …
Sầm Căng đột nhiên lạnh lùng: [Chấm cái gì mà chấm? Hiện tại cậu là đại ca lớn nhất nhà rồi phải không, về trường cũng không nói với tôi một tiếng.]
Lý Vụ trả lời: [Sợ làm phiền công việc và nghỉ ngơi của chị.]
Sự không được tự nhiên này của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-ho-diep/2097398/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.