Nghe được giọng nói quen thuộc của anh mình cất lên Vương Doãn Mạt liền đưa mắt qua nhìn anh. 
Vương Đình Khanh đang từng bước tiến lên khán đài, nơi coi đang đứng. 
"Bị ức hiếp đến ngốc rồi sao? Không biết đáp trả?" 
Vương Đình Khanh bất mãn nhìn em gái mình. 
"An Mỹ Linh là ai?" 
Vương Đình Khanh lớn giọng đảo mắt một vòng xung quanh hội trường. 
Vương Doãn Mạt ngoan ngoãn lui về sau, đứng bên cạnh Vương Đình Khanh cho anh bảo vệ. 
"Cô ta ở đây" 
Một vài sinh viên kéo An Mỹ Linh đang trốn trong góc ra phía trước. 
"Ai cho cô cái lá gan ở đây vu oan cho em gái tôi?" 
Vương Đình Khanh nhếch môi hỏi một câu. 
An Mỹ Linh run rẩy muốn ngã ra sàn, mọi chuyện ngày càng xấu đi, người chịu thiệt lại không phải là Vương Doãn Mạt mà là cô. 
"Trịnh...Trịnh Thiên Kim là kẻ đầu sỏ, tôi...tôi không biết gì cả" 
An Mỹ Linh run rẩy nói từng chữ, cô ta đổ mọi trách nhiệm lên đầu Trịnh Thiên Kim. 
"Giám đốc Vương, ở trường Mạt Mạt thường hay bị ức hiếp như vậy, ai cũng bảo cô ấy gia cảnh không có, luôn bám đuôi người khác trục lợi" 
Kiều Dĩnh cố tình kể ra những gì Vương Doãn Mạt phải chịu đựng trong thời gian vừa qua cho Vương Đình Khanh để anh một lần xử lý sạch sẽ. 
"Còn có chuyện này?" 
Vương Đình Khanh nghiêng đầu sang nhìn Vương Doãn Mạt hỏi. 
Vương Doãn Mạt chớp mắt vài cái nhưng không trả lời. 
"Hiệu Trưởng Hàn, trường của ông quản lý quả thực rất thú vị" 
Vương Đình Khanh đưa mắt về phía thầy Hiệu trưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-vuong-ket-hon-nhe/421266/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.