Nửa đêm An An đói liền quấy khóc một trận, Vương Đình Hi sợ bé con đánh thức Thẩm Lạc Ngưng nên liền mang con ra ngoài tự dỗ. 
Anh tự tay pha sữa, thay tã cho An An sau đó ôm thằng bé vào lòng dỗ ngủ. 
Sở Vân Dung nghe cháu ngoại khóc muốn ra ngoài dỗ nhưng thấy hình ảnh ấm áp của hai cho con Vương Đình Hi thì quyết định để anh ôm con mình tự dỗ. 
An An sau khi được cho uống sữa no thì mở to hai mắt nhìn nhìn Vương Đình Hi. 
Vương Đình Hi cũng mắt to nhìn mắt nhỏ của An An. Bỗng nhiên thằng bé lại khóc lớn.... 
"Ồn ào quá, để mẹ con ngủ" 
Dứt lời, anh lấy một cái chăn quấn chặt An An lại sau đó lấy sữa bỏ vào túi mang thằng bé quay về Cầm Viên dỗ ngủ. 
4 giờ sáng, Vương Đình Hi đã tỉnh ngủ hẳn, anh ẫm An An đến Cầm Viên để tránh làm ồn Thẩm Lạc Ngưng ở Đại Viên. 
Sáng hôm sau Thẩm Lạc Ngưng thức dậy không thấy An An đâu thì có chút hoảng. Cô chạy xuống lầu thì biết được Vương Đình Hi đã ẫm bé con đến Cầm Viên qua lời của Sở Vân Dung. 
"4 giờ sáng anh ấy đem An An về Cầm Viên ạ?" 
Thẩm Lạc Ngưng đang ăn sáng thì nghe Sở Vân Dung nói lại. 
" Lúc đầu nó sợ An An khóc đánh thức con nên mang thằng bé xuống lầu dỗ nhưng vẫn không nín nên dứt khoát mang nó về Cầm Viên" 
Sở Vân Dung kể lại mà miệng không nhịn được cười. Con rể của bà vô cùng yêu thương con gái. 
Thẩm Lạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-vuong-ket-hon-nhe/421234/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.