Tối hôm đó, trước ngày diễn ra hôn lễ một ngày. Vì bên nước T có tục trước khi tổ chức hôn lễ, chú rể cùng cô dâu sẽ không thể gặp nhau. 
Không gặp nhau vài ngày nên Vương Đình Hi có chút không nhịn nỗi nên liền lén đến Đại Viên gặp Thẩm Lạc Ngưng. 
Thẩm Lạc Ngưng đang chăm sóc da trước khi ngủ thì nghe có tiếng động ngoài cửa sổ. 
"Ai đó?" Thính giác của Thẩm Lạc Ngưng vô cùng nhạy bén. 
Bỗng nhiên có bóng người ngoài cửa sổ nhảy vọt vào trong phòng. 
"Bà Xã"Vương Đình Hi có chút xấu hổ, anh gãi đầu nói. 
"Đình Hi?"Thẩm Lạc Ngưng có chút bất ngờ. 
"Nhớ em..."Vương Đình Hi tiến tới ôm ôm Thẩm Lạc Ngưng. 
Thẩm Lạc Ngưng có chút buồn cười nhưng vẫn ngoan ngoãn để Vương Đình Hi ôm. 
Năm phút trôi qua.... 
Bảy phút trôi qua.... 
Mười phút trôi qua.... 
Cuối cùng Vương Đình Hi cũng chịu buông Thẩm Lạc Ngưng ra. 
Anh ghé trán cô hôn nhẹ một cái sau đó quay người vọt ra cửa sổ. 
Thẩm Lạc Ngưng đứng hình vài giây sao đó lao ra cửa sổ tìm hình bóng anh. 
Chẳng biết Vương Đình Hi là người hay ma, anh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.... 
Đang đứng ngoài cửa sổ thì ngoài cửa có tiếng gõ. 
[Cốc...Cốc...Cốc] 
"Tiểu Ngưng..."Sở Vân Dung ngoài cửa khẽ gọi. 
"Mẹ vào đi ạ"Thẩm Lạc Ngưng quay người đi vào. 
Sở Vân Dung mở cửa đi vào, trên tay bà cầm một cái hộp nhỏ. 
Thẩm Lạc Ngưng nghiêng đầu nhìn bà. 
"Đây là của hồi môn của mẹ dành cho con. Trước kia là của bà ngoại con cho mẹ"Sở Vân Dung đặt cái hộp vào tay Thẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-vuong-ket-hon-nhe/421176/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.